Chap 14: Tôi muốn là người đàn ông của đời em
Trời
đã sáng, từng ánh nắng xuyên qua các tán lá nhuộm sắc vạn vật. Trên
giường nó đang nằm cuộn tròn trong chăn, 2 má phúng phính cứ dụi dụi đi
dụi lại. Mà....dụi ở đâu nhỉ? Trên ngực hắn đấy. Hình như nó đã quên đàn
ông là sinh vật nguy hiểm thế nào rồi.(=.=)
Hắn quay người
sang, luồn tay qua eo nó kéo sát thân hình kia vào người mình và....ngủ
tiếp. Từng hơi thở nóng ấm của nó phả vào cổ hắn khiến cho đôi mắt nâu
kia không thể yên được.
- Ưm....ưm....- Nó khẽ cựa quây khi có
cái gì đó nhột nhột ở cổ. Hé đôi mắt cừu lười ra nó thấy trước mặt là
vật gì đó màu đen đen. Cái gì đây? Thế là nó liều lĩnh dám dự dựt mấy
cái.
- Em làm gì vậy?
Đôi lông mày hắn nhăn lại, sống
mũi cọ qua cổ nó khiến cho Mai Anh giật mình, đôi mắt đã mở to hết cỡ.
''Thế hệ trẻ gì đây?Mình và hắn ngủ cùng nhau sao????''
Hắn
định cứ thế mà đánh tiếp giấc ngủ chưa trọn vẹn thì có một bàn chân tặng
một cú vào bụng hắn khiến cho thân hình kia bay từ đầu phòng đến cuối
tường.(^^)
- AAAAAAAAAA!!!!!!!!
- Em làm cái gì
vậy?- Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh từ ngoài trong
trong từ trên xuống dưới. Đang ngủ ngon thì bị đá vào tường ai mà không
tức cho được. Cũng may là nó đá vào bụng chứ không phải là.....(ặc ặc)
Trời
đã sáng, từng ánh nắng xuyên qua các tán lá nhuộm sắc vạn vật. Trên
giường nó đang nằm cuộn tròn trong chăn, 2 má phúng phính cứ dụi dụi đi
dụi lại. Mà....dụi ở đâu nhỉ? Trên ngực hắn đấy. Hình như nó đã quên đàn
ông là sinh vật nguy hiểm thế nào rồi.(=.=)
Hắn quay người
sang, luồn tay qua eo nó kéo sát thân hình kia vào người mình và....ngủ
tiếp. Từng hơi thở nóng ấm của nó phả vào cổ hắn khiến cho đôi mắt nâu
kia không thể yên được.
- Ưm....ưm....- Nó khẽ cựa quây khi có
cái gì đó nhột nhột ở cổ. Hé đôi mắt cừu lười ra nó thấy trước mặt là
vật gì đó màu đen đen. Cái gì đây? Thế là nó liều lĩnh dám dự dựt mấy
cái.
- Em làm gì vậy?
Đôi lông mày hắn nhăn lại,
sống mũi cọ qua cổ nó khiến cho Mai Anh giật mình, đôi mắt đã mở to hết
cỡ. ''Thế hệ trẻ gì đây?Mình và hắn ngủ cùng nhau sao????''
Hắn
định cứ thế mà đánh tiếp giấc ngủ chưa trọn vẹn thì có một bàn chân
tặng một cú vào bụng hắn khiến cho thân hình kia bay từ đầu phòng đến
cuối tường.(^^)
- AAAAAAAAAA!!!!!!!!
- Em làm cái gì
vậy?- Hắn lồm cồm bò dậy, nhìn nó bằng đôi mắt sắc lạnh từ ngoài trong
trong từ trên xuống dưới. Đang ngủ ngon thì bị đá vào tường ai mà không
tức cho được. Cũng may là nó đá vào bụng chứ không phải là.....(ặc ặc)
Nó liền nhào đến vồ hắn, hai tay bóp cổ mà gằn giọng.
- Tên khốn kia! Trả lại sự trong trắng cho tôi! Trả lại cho tôi mauuuuuuuuuuuuu!
-
Em...bình tĩnh cái nào..! Anh muốn lắm nhưng có làm gì được em đâu- Hắn
cố gắng nói vài chữ trong tình trạng nghẹt thở sắp chết đến nơi.
Nó
đã lới tay rộng ra một chút, nhưng vẫn dùng chất giọng giang hồ còn
phải kính nể của mình. Hanứ nói gì cơ? Muốn lắm nhưng mà không làm gì
được. Hứ! Cái loại lưu minh như hắn mà có thứ muốn không đạt được á, dog
nó *** tin hơn nó có phải là dog đâu. Nó là động vật cao cấp hơn dog
nhé.
.............
.................
Hai phút im lặng.
Giờ thì nó mới giật mình buông tay ra. Hắn ôm cổ ho sặc sụa, khôn mặt
trở nên đỏ như quả gấc. ''Con gái con đứa mà như ...c-hó đẻ!''(=.=)
Bà
con cô bác chú dì ơi! Cho nó hỏi nó vừa làm gì ý nhỉ? Nó vừa bóp cổ một
tên máu lạnh giết người không ghê tay sao? Mặc dù nó chưa từng thấy hắn
giết người bao giờ nhưng nhìn cái bản mặt kia là biết rõ rồi. Thế bây
giờ số mệnh nó sẽ thế nào????Bị băm ra hàng vạn mảnh? Oh no! Bị cho vào
nồi nhung! Không!!!!!!!
Theo bản năng được thừa hưởng gen của
vận động viên điền kinh chưa kịp để hắn có thể cầm dao chém giết thì nó
đã hạ cánh an toàn trên hành lang khách sạn và dồn hết xăng để bay trên
mặt đất. Chúng ta muốn sống thì chúng ta phải chạy. Có chết cũng không
dừng! Tuyệt đối không! Let's runnnnnnn.
Nhưng mọi thứ thì vẫn
yên bình, hắn như con nai tơ (có thể là ''hàng giả'') trong phòng nhìn
theo nó. Giờ mới đưa tay lên vuốt ngực chấn an, từng nhịp thở cũng đều
hơn.
- Phù! Phù! Là người. Là người. Không phải người ngoài hành tinh. Mà người ngoài hành tinh cũng là người mà? Thôi bỏ đi!
Hắn đứng dậy, nhìn chiếc dồng hồ trên mặt bàn. Đôi mắt nâu sẫm lại.
- Ngày thứ hai..!
Với
tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, hắn bấm số rồi chờ điện thoại. Lập
tức đầu dây bên kia có tín hiệu ngay, cứ như để hắn chờ hai hay ba giây
là bị kill liền vậy. Nói mới biết uy lực của hắn mạnh mẽ dã man tàn bạo
như thế nào.(haizzz)
- Cậu chủ có việc gì dặn dò ạ?
- Tôi muốn hỏi cậu một điều.
- Dạ! Cậu chủ cứ hỏi đi ạ! Em sẽ thành thật trả lời không dám gian dối nửa lời.
-
Tôi là Thần Chết hay sao mà cậu phải sợ hãi thế?- Hắn hơi nhíu mày,
bình thường mình cũng hiền lắm chứ bộ sao bọn này sợ mình đen đét vậy?
- Ơ dạ...Em xin lỗi ạ.- Tên đàn em kia vuốt mồ hôi chảy trên trán, cậu chủ hôm nay làm sao vậy?
- Cậu có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi?
- Vậy....em xin lỗi vì đã xin lỗi ạ!
- ....*sock*>''<
Hắn hít một hơi thật sâu đẻ giảm sự ức chế trong người xuống. Đúng là cái lũ này tuân thủ quy tắc thấy ơn mà.
- Nếu người con gaí cậu yêu chạy ra ngoài thì cậu làm thế nào?
Đầu
bên kia im lặng không tiếng trả lời. Nói đúng hơn là tên đàn em đó đang
bị đóng băng vì sock cực độ. Mọi lần cậu chủ chỉ gọi điện kiếm đồ chơi
thôi mà hôm nay lại đi hỏi cái câu giời ơi đất hỡi ấy có khi nào....hai
dây chập một rồi không?
Còn hắn vẫn vô tư chờ câu trả lời từ
phía bên kia. Đơn giản là hắn chưa có tý kinh nghiệm nào về tình yêu nên
mới phải hỏi, người ta nói không biết phải hỏi còn gì.
- NàY! Cậu còn ở đó không thế?- Hắn đã hơi bực tức, lúc cần thực thi mệnh lệnh thì không. Đúng là một lũ chẳng được tích sự gì.
- À dạ! Nếu...nếu là em thì em sẽ đi tìm cô ấy ạ!
- Tìm ở đâu?
- Ơ..! Thì em sẽ tìm những nơi cô ấy thường đến.
- Con gái thường đến đâu?
- Dạ..Tùy trường hợp thôi ạ.
- Tôi đang ở biển thì cô ấy có thể đi đâu?
- Chắc là...Cậu chủ thử ra bờ biển tìm xem.
- Ừ.
Hắn
dập máy rồi chạy ra ngoài tìm nó. Mới thấy người như hắn ''bạn gái'' bỏ
đi gần thế kỉ, gọi điện cho người thân rồi mới lật đật đi tìm. Đàn ông
kiểu này...chắc chắn....trăm phần trăm...nghìn phần nghìn...gái bâu như
ruồi.(^^)
Nó thở phào ngồi trên bờ cát. Giờ vẫn còn sớm, chắc
tầm năm giờ gì gì đó nên bãi biển hơi vắng. Chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào
cùng nhưng tia nắng chải đều lên mặt nước trong vắt. Bình minh lên- một
khởi đầu mới.
Gió thổi mơn man làn da trắng mịn của nó. Phía cuối chân trời, hình bóng anh hiện ra và mờ dần theo ánh nắng.
''Tách!''
Một
giọt nước mắt chảy xuống. Nhưng lần này nó không cảm thấy nghẹn thở
nữa. Có lẽ nó phải chấp nhận sự thật và quên anh đi. Quên đi tất cả. Mọi
thứ liền quan đến họ......
- Này!
Nó giật mình vội
lau nước mắt. Quay người lại thì đôi chân đã bắt đầu run run. Là..hắn?
Liếc bàn tay hắn không mang gì thì nó yên tâm một nửa, thở phào nhẹ
nhõm. Không dao không búa, chắc cũng nhẹ nhẹ thôi.
Vừa ngẩng
đầu lên nó đã thấy hắn đứng sừng sững trước mặt. Ặc tên naỳ luyện khinh
công gì mà ác dữ vậy? Đi không có tiếng động. Ác thiệt ha! Theo phản xạ
tự nhiên, nó lùi lại vài bước, người run bần bật. Đên khi hắn giơ tay
lên thì nó ôm đầu hét toáng lên.
- Anh..Anh muốn gì???????????
Đôi
mắt nó nhắm tịt lại chờ những đòn phản công cực kì thâm hậu. Ể? Sao
không thấy gì thế này? Không lẽ bị hắn cho một chưởng đến bay xuống phủ
Diêm Vương rồi sao?Oh My God! Con chưa muốn thế đâu. Ba mẹ ơi, huhu...
Nhưng quái lại nhỉ, sao thấy ấm ấm. Nó gan dạ mở một măt ra thì suýt rớt tim. Hắn...đang ôm nó.
- Cái anh muốn à? Anh muốn là người đang ông của đời em!
Giọng
nói trầm trầm, có chút mê hoặc vang lên cùng tiếng gió nhè nhẹ và tiếng
sóng rì rào như một bản nhạc du dương rót vào tai người.
Nhưng..
Với nó...
Đó là....
Tiéng sét ngang tai!!!!!!!!
Hắn nói thế nghĩa là sao??????
Chap 15
Nó
vẫn cứ đơ người ra không hiểu chuyện gì cả,từng hơi thỏe nóng ấm phá
vào cổ khiến nó hơi run run. Qua lớp áo nó có thể cảm nhận nhịp tim vội
vã của hắn cùng đôi gò mà nóng nóng áp sát vào cổ của mình. Không
lẽ..................hắn vừa tỏ tình với nó sao?
- Nhưng anh biết đối với anh em chỉ có sợ và sợ mà thôi!
Hắn
buông tay ra khỏi eo nó, quay người bước đi. Từng bước chân thật chậm,
đều tưởng chừng như chỉ cần có một cơn gió nhẹ sẽ đánh đổ hắn mất. Quay
lưng vì không muốn nó thấy hắn đang yếu đuối.
Từng đợt sóng vỗ
vào chân mang theo từng hạt cát, nó vẫn đứng im đó nhìn theo bóng dáng
hắn khuất xa dần. Hắn luôn khó hiểu, hành động chả bao giờ có lí do.
Nhưng những lời hắn vừa nó chả phải là tỏ tình đó sao? Hay là trong cái
ngôn ngũ biến thái kia còn có một câu tục ngữ khác để đá xoáy người
khác. Ặc! Rối quá!
'' Ào! Ào''
Hắn hứng tay ở vòi
rồi hất nước lên mặt. Hắn làm chuyện điên rồ gì thế này? Sao hăn nói
nhữung lời nói đó chứ? Chẳng pahỉ như vậy là có lỗi với vì sao ấy hay
sao? Nhưng lúc đó con tim hắn làm chủ, nhìn nó như vậy thật khó khiến
hắn cứng rắn.
Lau mặt rồi đi ra phòng, qua lớp tấm kính hắn
thấy nó vẫn đứng đó. Trời đã bắt đầu sáng dần hơn, sáu giờ kém rồi. Đôi
mắt hắn trở nên trầm mặc, cũng tại nơi đó, trên mỏm đá kia, hắn đã mất
đi trái tim của mình.
Sóng vỗ ào ào như đang tức giận, gió nổi
lên thật khủng khiếp. Chắc sắp có giông, nước cũng mạnh hơn vào vỗ tạt
vào bờ. TRên mỏm đá cao, một người phụ nữ với chiếc váy đen dài ôm sát
thân hình thon gọn, mái tóc xõa ngang vai tung bay trong gió.
Bên bờ có một cậu con trai chừng mười tuổi nước mắt đầm đìa, giọng nói đã lạc đi gáo thét .
- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con! Mẹ hãy xuống đi mẹ!
Người phụ nữ quay lại, trên gương mặt đôn hậu nở một nụ cười thật tươi nhưng khóe mắt từng giọt nước mắt tuôn rơi.
- Con trai ngoan của mẹ! Mẹ không thể ở bên con nữa rồi, con hãy tự chăm sóc cho mình nhé!
-
Không! Con muốn mự cơ! *** không yêu con nữa sao?- Cậu vẫn tiếp tục gào
thét, giọng nói trẻ con những mạnh mẽ cùng tiếng sóng và gió rít lên
từng hồi.
Bà khẽ lắc đầu, mỉm cười chua xót.
- Mẹ
không thể chịu đựng thêm nữa! Ba con đã có một đứa bé gái với người khác
sau khi cưới mẹ. Ba mẹ đã cãi nhau rồi giảng hòa nhưng giờ thì chồng cô
ta lại đến đây cầu xin ba con chữa bệnh cho cô ta, ba con đã cấp tốc bỏ
mẹ mà đi rồi. Bảo Duy đã thấy và nói cho mẹ biết. Mẹ thật sự không thể
chịu đựng được nữa!
Bà bước thêm vài bước, gần sát mỏm đá.
Cậu
bé lắc đầu nguầy nguậy, Bảo Duy sao? Tại sao lại là Duy? Tại sao Duy
lại làm thé, Duy muốn phá vỡ gia đình cậu sao? Tại sao vậy? Và cả người
đàn bà kia, đứa con của bà ta nữa! Cậu đã làm gì sai đâu chứ?
'' Tùm!''
Cậu
vội thét tên mẹ rồi chạy đến nhảy xuống dòng nước dữ dội. Trời tối quá
cậu chẳng thấy gì chỉ có tiếng ù ù bên tai và vị mặn chát của nước mắt.
Mẹ đâu rồi?
Mẹ ơi!
Cậu vùng vẫy trong dòng nước nhưng vẫn bị nó cuốn trôi đi.
Ai đó làm ơn cứu cậu đi, làm ơn.
Nhừng
cậu đã dùng chính sức mạnh của mình để trở lại bờ, tìm lại về với sự
sống. Chẳng có ai tốt hơn bản thân mình cả. Bảo Duy và đứa con gái đó,
sẽ phải trả giá!
''Choang!''
Chiếc cốc bị ném xuống
sàn nhà không thương tiếc. Đôi mắt nâu lại ánh lên những tia vằn đỏ. Hắn
phải trả thù mà tại sao lại bị hút hồn bởi đôi mắt đó. Lạc lối! Ngu
ngốc!
Đôi bàn tay siết chặt, từng chiếc gân xanh nổi lên, hắn nhìn qua khung cửa kính.
- Trả giá!
[ Các bạn
đang đọc tại DucPhong9x.Wap.Sh ]
Chap 16
Mặt trời đã lên cao, nước ấm hơn rất nhiều.
Từng nhóm người đổ ra biển hòa vào dòng nước, mấy đứa trẻ cầm cát ném
nghịch nhau. Giữa dòng người đó, chỉ có nó vẫn đứng im, bần thần. Mái
tóc tung bay trong gió càng khiến nó trở nên quyến rũ trong bộ quần áo
đi biển đang mặc.
Nó giật mình nhận ra xung quanh. Sao nó phải
suy nghĩ về câu nói của hắn nhiều đến vậy chứ? Giờ thì tình cảm đâu có
quan trọng với nó, quan trọng là nó mau rời xa được nỗi đau đó. Nhưng
con người tạo nên vết cắt trái tim.
Quay người và bước đi
chựot đôi chân nó dừng bước, sững lại. Trái tim nso lại đập từng hồi,
run run và đôi mắt long lanh. Trước mắt nó bây giờ là hình ảnh cất giấu
trong trái tim bấy lâu...anh...
Bảo Duy trong bộ đồ trường học
đang đứng trước mặt nó. Khuôn mặt anh hốc hác hơn nhiều, nhưng nụ cười
và ánh mắt ấm áp thì không thay đổi, và chỉ dành cho nó. Dù phải một
tuần nữa mới được ra viện nhưng anh đòi ra sớm để có thể gặp nó, anh nhớ
nó da diết mất thôi. Từng đêm anh không thể nào ngủ được khi nghĩ nó
với hắn đang ở bên nhau. Đến khi không chịu được nữa thì anh tìm đến đây
để gặp nó, bao nhiêu nhớ nhung anh mang theo...
Mai Anh sợ hãi
quay đầu lại chạy, nó chạy trốn để bản thân không bị lay động rồi tổn
thương nữa. Một lần là quá đủ, đau thì khó xóa nhòa nhưng vui thì dễ
quên.
Anh lập tức đuổi theo và ôm nó vài lòng. Anh sắp phát
điên mất rồi, nếu như cứ lảng tránh nhau thế này anh không chịu nổi được
nữa. Cứ tưởng khi quá giới hạn thì anh sẽ dừng lại nhưng không được,
tình cảm trong anh lớn quá. Người con gái này thật sự rất quan trọng đối
với anh....
- Mai Anh, đừng chạy! Anh nhớ em lắm! Anh sắp phát điên mất thôi!
Nó
cố vùng vẫy khỏi vòng tay của anh, nước mắt tuôn rơi. Tại sao vậy? Lúc
nó đã chấp nhận sự thật thì anh lại khiến nó bị xao động, làm nó đau là
sở thích của mấy người hả? Các người ác lắm! Ác lắm!
- Buông tôi ra! Buông ra!
- Không! Anh không buông!
Anh
lắc đầu, anh không thể kìm lòng mình được nữa rồi. Tình yêu là liều
thuốc độc, anh đã ngấm rồi và đây là thuốc giải duy nhất.
Nó vẫn cố vùng vẫy đẩy anh ra, bỗng có một bóng người vụt qua...xa lạ...lạnh lẽo....không cảm xúc......bỏ rơi...
Nó nhìn theo bóng dáng đó, mạnh mẽ nhưng cô độc. Hắn lướt qua nó...như chưa từng quen biết...
Từng
bước, từng bước khó nhọc. Thiên Minh nén cơn đau và bước tiếp, cứ làm
lơ đi, đừng để trái tim điều khiển. Hãy coi như nó không tồn tại. Hắn
bước tiếp, dù trái tim đang rỉ máu.
Nó vội đẩy anh ra với tất
cả sức mạnh rồi đuổi theo hắn. Nó sợ hắn hiểu lầm rồi lại giết nó thì
khổ, chỉ thế thôi, đó là lí do. Miễn là nó phải giải thích.
Anh sững người nhìn theo dáng nó, xa vời.............
- Thiên Minh!
Nó thở hổn hển, cuối cùng cũng bắt được tay hắn. Hắn nuốt khan rồi quay người lại, ánh mắt lạnh băng, vô cảm khiến nó bỡ ngỡ.
- Sao?
- Ơ...- Nó thấy run sợ trước thái độ ấy, khác hẳn với hôm qua.
- Chuyện gì?
- Cái đó....- Nó ngập ngừng- Là..em..anh Duy...ư...
Hắn
hơi nhíu mày, lại anh Duy rồi. Suốt nagỳ anh anh này nọ không biết
chán. Hít một hơi thật sâu, liếc về phía Bảo Duy đang đứng hắn kéo nó
vào lòng, thì thầm.
- Đừng nói những điều vô nghĩa!
Rồi hắn quay người, bước đi. Lặng lẽ.
Nó
đứng bần thần, sao mọi người đều thcíh quay lưng với nó? Sao hắn thay
đổi như chong chóng vậy, hắn vô cảm tới vậy sao? Vậy hôm qua là người
nào? Trong đầu nó hiện lên bao câu hỏi.
- Mai Anh, đi về với anh nhé?- Bảo Duy đã tiến gần lại nó bao giờ, đưa bàn tay ra về phía nó, chờ đợi.
Nó
nhìn anh, chẳng phải nó cũng đang mong chờ điều này sao? Nó hy vọng anh
sẽ nói tất cả là ác mộng và tỉnh dậy nó thấy nụ cười của anh, đôi bàn
tay ấm áp đó.
Chap 17
Tích tắc tích tắc..
Tích tắc tích tắc...
Từng
giây trôi qua, tưởng chừng như thế giới chỉ còn có nó với anh.(là do nó
ngỡ hắn đi rồi) Lặng thinh trong tâm trí đến mức ngạt thở. Anh đã từng
tàn nhẫn nói với nó những lời khiến trái tim nó chết đi, và bây giờ biết
đâu lại là một trò đùa? Nhưng nhìn ánh mắt thiết tha của anh, nó lại
rung động.
Bàn tay nó từ từ đưa lên, dần dần, đặt vào bàn tay
đang chờ đơi. Anh mỉm cười, ôm chầm lấy nó, nở một nụ cười....nửa miệng.
Nhìn hắn đang đứng nhìn bọn họ, cái khuôn mặt không sắc thái kia khiến
anh thấy rất vui. Là tại hắn đã ép anh phải làm như vậy. Anh đã có gắng
giúp nó với hắn, chấp nhận buông tay để hắn có cơ hội mà hắn lại nỡ hại
công ty ba anh bị phá sản chỉ trong một đêm. Khiến anh vẫn còn vết
thương nhói ở bụng nhưng phải đến tìm nó để đưa nso về với mình và trả
lại cho hắn nỗi đau này. May mà có ''người đó'' giúp chứ nếu không, nhà
anh đã phải chạy trốn sang nước ngoài rồi.
Anh hận hắn, căm thù và sẽ không nhường hắn bất cứ thứ gì nữa. Giữa anh với hắn coi như đã hết nợ.
Hoắc
Thiên Minh vẫn đứng đó, cô độc. Khuôn mặt tỏ vẻ bình thường nhưng thực
sự con tim hắn đang nhói lên từng đợt, đôi môi run rẩy. Chợt môi hắn
nhếch lên, đôi mắt chuyển thành màu hổ phách.
- Thích....em gái tôi sao?
Nó
bước từng bước cùng anh, nhưng có gì đó níu kéo khiến nó muốn quay đầu
lại. Và nó đã ngoái đầu lại, nhưng thoáng chút thất vọng. Hắn đã đi rồi.
Anh thấy cử chỉ đó hơi nhíu mày và kéo nó sát mình hơn, anh muốn nó là của riêng anh. Mãi mãi...
Hắn
vẫn đứng đó, chỉ là lúc nó quay lại có một nhóm người đi qua khiến nó
không nhìn thấy bóng dáng cô độc của hắn, và hắn cũng không hề biết nó
quay đầu lại.
Hai người bước đi
Hai hướng trái ngược nhau
Bàn tay đã buông
Và...có bao giờ nắm lại?
~*~*~*~*~
Buổi tối. Gió se lạnh thổi. Những hàng cây xanh đung đưa, tạo nên tiếng xào xạc.
Nó
ngồi một mình trên chiếc bàn tiệc trong bộ váy trắng tinh khiết, nhìn
nó cứ ngỡ như thiên thần vậy. Thực ra là có người đang ngồi cạnh, trò
chuyện nhưng nó chẳng nghe thấy gì cả. Cầm chiếc thìa khoáng nhẹ ly
cafe, nó tự hỏi sao mình lại ở đây? À, anh bảo là muốn nó đến dự tiệc
của một người bạn tên Lua. Bữa tiệc được tổ chức ở cạnh hồ nước, khiến
khung cảnh được trở lên long lanh màu xanh của mặt hồ.
- Vậy đó, em thấy anh ngốc không?- Bảo Duy đưa tay lên đầu gãi tỏe vẻ ngượng ngùng.
Nó
giật mình, một lúc thì ngật đầu mỉm cười. Nó có nghe anh nói gì từ nãy
đến giờ đâu. Bảo Duy hơi nhíu mày, sao nó trở nên thất thần vậy.
- Em sao thế? Thấy không khỏe à?
Nó im lặng gật đầu. Chợt nó đứng dậy.
- Em đi vệ sinh một lát!
Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, gật đầu.
- Nhanh lên nhé! Tiệc sắp bắt đầu rồi.
Nó
bước đi về phía cổng tiệc được điểm bằng hai hàng cây và ánh sắc đèn
lung linh, bờ vai nó hơi run lên vì lạnh. Chiếc váy này có vẻ gợi cảm
quá, nhưng với những cô gái ở đây thì đó là bình thường. Họ còn mặc
những chiếc váy không thể hở hơn được nữa.
Bỗng lũ con gái ùa đến, ai cũng vội vã chạy đến phía cổng. Nó tránh đường nhưng bị một ai đó đập vào và mất đà.
Tất
cả mọi người đều ôm mặt, ghen tỵ. Nó giờ mới dám mở mắt, thấy mình đã
nằm gọn trong bờ ngực săn chắc,...ấm áp. Người này, mùi hương này...quen
quá.
Chap 18
Theo phản xạ tự nhiên, nó đẩy nhẹ người đó ra và lùi lại mấy bước cúi đầu để giấu sự bối rối của mình.
- Xi..xin lỗi!
Hắn
hơi nhíu mày, có vẻ hắn mãi là hung thần trong phòng nó. Đôi bờ vai kia
vẫn run như mọi lần, như trái tim hắn cũng đang đau từng hồi vậy.
- Không sao!
Nó
bị giật mình bởi giọng nói lạnh băng đến rợn người của hắn, bàn tay
đang đặt lên vai nó cũng lạnh buốt không kém. Nhưng, trái tim nó lại đập
rộn ràng kì lạ....Nó ngước đầu lên thì bắp gặp nụ cười cuồng ngọa, thể
hiện sự thanh cao rõ rệt. Ánh mắt hắn cũng trở nên giễu cợt nhưng ẩn sâu
trong đó là một nỗi xót xa gặm nhấm tâm can.
Nó lập tức quay
mặt đi, không dám đối diện. Hắn tiến lại gần, bàn tay đặt lên vai nó
cũng bóp chặt hơn. Đúng lúc nó sắp rớt tim thì một cô gái có mái tóc
xoăn lọn bồng bềnh, khoác tay Thiên Minh rồi đặt vào môi hắn một nụ hôn
phớt.
Nó mở to mắt ngạc nhiên, các cô gái vây quanh thì ghen
tỵ và cũng chú mừng cho cặp đôi thanh mai trúc mã này. Hắn bình thản
cũng đáp lại cô gái đó, đôi mắt vẫn liếc nó.
- Thien Minh! Do you know I miss you very much? ( Thiên Minh! Anh có biết em nhớ anh rất nhiều không?
Nó giờ mới biết cô gái đó là người Anh, vì vậy giao tiếp kiểu hôn như vậy là bình thường. Nhưng sao vẫn thấy khó chịu?
Hắnbuông vai nó ra, cười lạnh lùng.
- What about England boys?( Thế còn những chàng trai Anh thì sao?)
Nó
không thấy gì nữa, nhìn cử chỉ thân mật kia nó cảm thấy rất khó thở.
Giống như nó là người thừa vậy, đang định bước đi thì có một bàn tay
vòng qua eo nó, cùng vứoi nụ cười ấm áp.
Lập tức cô nàng Anh kia chẳng kiêng nể gì lao đến ôm hôn Bảo Duy như Thiên Minh. Nhưng có vẻ cuồng nhiệt hơn thì phải.
- Lua! Em biết Tiếng Việt mà sao cứ phải nói Tiếng Anh làm gì?- Anh nhẹ nhàng kéo cô gái tên Lua ra, giấu một tia khó chịu.
- Ứ ừ! Em thích thế cơ!- Lua ôm một tay Bảo Duy, lắc qua lắc lại nũng nịu. Đôi mắt long lanh hẳn lên.
- Em đừng như thế, bạn gái anh ghen là anh không sống được đâu.
Lập
tức tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía nó, Lua nhìn Mai Anh sắc lạnh.
Qua vài giây thì Lua lại cười nói như lúc nãy, nhưng có vẻ ngượng nghịu.
- Đây là bạn gái anh Duy à? Em chào chị!
Nhỏ đưa
tay ra về phia Mai Anh. Nó vẫn sững người nhìn nhỏ, dến khi anh khẽ ra
hiẹu thì nó mới sực tỉnh và đưa tay ra cùng một nụ cười khó khăn.
Lua
giấu vẻ khinh thường, cách giao tiếp thông thường này cũng không biết
mà đòi làm bạn gái anh Duy. Không biết sử dụng thủ đoạn gì nữa.
Nó
nhận thấy điều đó, bèn thu tay về cúi mặt trước sự tự tin của cô gái
trướcmặt. So với nhỏ, nò còn thua xa. Chỉ vẻ bề ngaòi thôi thì nhỏ một
nó chắc âm mười mất. Bảo Duy có vẻ khó chịu với Lua, anh mỉm cười.
- Thôi, thế em định để khách đến hết mà không bắt đầu à?
Lua
cười ngượng, nhỏ kéo cả hắn với anh vào trong khiến nó cũng bị lôi
theo. Bước lên sân khấu, Lua tụ tin nhìn mọi cưừoi cười nói.- Tớ không
muốn tiệc sinh nhật của mình nhạt nhẽo như bao bữa tiệc khác vì vậy, để
thay đổi không khí, tớ sẽ mở màn banừg điệu nhảy Trouble Maker. Nhưng ai
sẽ lên nhảy với tớ nào?
Hết thảy ánh mắt đều đổ dồn vào hắn
với anh ở bên dưới. Lua mỉm cười, nháy mắt với lũ bạn. Mất đứa xúm vào
lôi Bảo Duy lên sân khấu cho dù anh có từ chối hết lời. Cuối cùng đành
phải để nó ở dưới và lên sân khấu với Lua.
Nhạc bắt đầu, mọi
người đều reo hò rất phấn khích. Lua được mệnh danh là chuyên gia về uốn
lượn nên nhỏ hòa mình vào điệu nhảy dễ dàng. Còn Duy, anh cũng thành
thục bài này nhưng có vẻ tâm trạng không tố lắm nên vẫn chưa bộc lộ được
hết. Trong khi Lua cứ liên tiếp ''ngã'' vào người anh thì anh lại
''trốn tránh''. Nhỏ cảm thấy rất bực bội nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ. Chưa có
một người đàn ông nào thoát khỏi vẻ đẹp này của nhỏ.
Nó nhìn
trên sân khấu, thấy mình như đang bị lạc avò thế giới xa lạ vậy. Ở đây
toàn thiếu gia, tiểu thư chỉ có nó là thấp hèn. Họ là những viên kim
cương bóng loáng còn nó chẳng khác gì mọt thỏi sắt han gỉ, quá tầm
thường. Nó cười buồn bã nâng ly rượu len tu hết sạch. Vị cay của rượu
khiến nó giảm bớt phần nào, hai má đã sớm ửng hồng. Vài sợi tóc bị tuột
khỏi chiếc cặp ghim xõa xuống khiến nó trở nên rất hấp dẫn.
Hanứ
nhâm nhi ly rươuj nhưng vẫn chamư chú quan sát nó, đột nhiên nhịp tim
bị đảo lộn. Nó thẩy có gì đó liền quay snag bên thì bắt gặp ánh mắt say
đắm của hắn khiến nó bối rối cúi đầu xuống. Từ trên sân khấu, anh nhìn
thấy vậy liền bị phân tâm và vô tình ngáng chân Lua khiến nhỏ ngã
lăn..quay ra. Nhưng cái chính là....nhỏ nằm đè lên người Bảo Duy.
Mọi
người ồ to, ai cũng tỏ vè ngượng mộ và ghen tỵ. Nó cũng hơi bất ngờ,
nhưng còn bất ngờ hơn khi thấy bàn tay mình có ''thứ gì đó'' ...