- Yatou, anh yêu em !
Anh ôm thật chặt tôi từ phía sau, miệng không ngừng nói câu đó.
Đúng,
anh là người tôi đang quen. Anh tên Wangzi- được mệnh danh hotboy lịch
lãm năm nhất trường Đại Học Thánh Anh. Còn tôi là Yatou – mọi người luôn
khen tôi dễ thương và đáng yêu. Nhưng đâu ai biết rằng tôi ghét cái
gương mắt ” dễ thương” này đến nhường nào. Nếu có thể tôi đã hủy hoại nó
nhưng ….
- Yatou, em sao vậy ?
Wangzi nhìn tôi có vẻ lo lắng và dường như đang chờ đợi 1 điều gì đó.
- Em không sao ?
- Vậy à.!
Tôi biết anh đang thất vọng, điều anh chờ đợi ở tôi , không hiểu sao nó lại khó khăn như vậy. Tôi thật sự không muốn anh buồn.
Reng! Reng! Reng !
- Vào lớp thôi anh!
Tôi mỉm cười, đưa cả anh và tôi trở về với thực tại. Wangzi khẽ gật đầu, nắm tay tôi bước đi.
… Cô giáo bước vào lớp, theo sau là một bạn học mới rất xinh, lũ con trai lớp tôi say nắng luôn rồi.
- Các em trật tự, lớp ta hôm nay có học sinh mới – cô quay ra , cười
- Em giới thiệu với cả lớp đi
- Chào mọi người, mình là Gui Gui, mong mọi người giúp đỡ cho – nở nụ cười tươi
- Được rồi, em xuống ngồi cạnh Yatou nhé .
- Vâng
Và từ hôm đó, không gian riêng của tôi đã có người xen vào – đó là 1 cô gái lắm mồm, nhí nhố, luôn khiến tôi thấy khó chịu.
….
1 tuần sau…
…
Sáng. Đường vẫn còn lầy lội bởi dư âm còn sót của trận mưa rào tối qua.
Giờ bầu trời vẫn còn cái màu u ám khiến con người cảm thấy lạnh lẽo.
NHưng đối với tôi, đó giống như một sự giải thoát, khiến tôi thấy nhẹ
nhõm vô cùng. Wangzi như mọi ngày đến đón tôi đi học. Mở đầu 1 ngày mới ,
anh luôn nói :” Anh yêu em ”
Có lẽ hôm nay tôi đến lớp sớm, bước vào cửa, người đầu tiên tôi bắt gặp là Gui Gui. Cô ta đang khóc – tôi nghĩ vậy
- Cậu sao vậy? – tôi ngồi vào chỗ, đưa mắt nhìn
- Yatou à? – Gui Gui cố lau vội mấy giọt nước mắt, gương mặt thoáng lội vẻ bất ngờ.
- Sao khóc?
- ưmmm
Tôi nhìn Gui Gui rồi quay ra cửa số, nhìn vào khoảng không vô tận
- Nếu cậu không muốn nói thì thôi, mình cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác.
- Không phải vậy – Gui Gui vội xua tay – Thật ra giờ mình không có chỗ nào để ở nữa
- SAo lại thế ?
- Mình trốn ba mẹ về đây học, giờ hết tiền thuê trọ, người ta đuổi đi rồi, mình giờ không biết nên đi đâu nữa – Gui Gui thở dài
Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô ta, tôi không thể không bận tâm.
- Hay đến nhà mình ở đi
- Được không – mắt Gui Gui sáng lên tia hy vọng
- Dù sao mình cũng ở 1 mình, cậu cứ dọn đến đi
- Ôi ! được thế thì tốt quá – Gui Gui nhẩy cẫng lên sung sướng – yêu Yatou lắm ý, thank cậu nhiều nhiều – ôm chầm lấy tôi
Thế là Gui Gui, tôi và Wangzi trở thành bạn thân…
1 tháng sau…
- Chia tay đi!
Thoáng bất ngờ, tôi nhìn anh. Khẽ mỉm cười, tôi biết anh đang đùa, anh sẽ không bao giờ nói 3 từ đó
- Tùy anh – tôi cười nhạt
Nhưng rồi tôi bắt gặp ánh mắt anh, đó không phải ánh mắt của 1 người đang đùa.
- Được, vậy chào em
Wangzi quay lưng bước đi. Tôi đã biết mình sai, hóa ra tất cả lại là sự thật. Giờ anh không còn thuộc về tôi nữa. Tôi đã luôn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ rời xa tôi …
… Wangzi luôn đi qua tôi một cách xa lạ, cảm giác thật khó chịu. Tôi không nghĩ rằng chia tay anh tôi lại cảm thấy đau khổ như vậy. Nhưng sao tôi không thể khóc, một giọt nước mắt cũng không. Tại sao lai như vậy …..
Reng! Reng! Reng
Chuông báo hết
giờ vang lên, mọi người nhao nhao đi về. Trong cái dòng người hỗn độn
ấy, tôi chỉ đứng im. Có lẽ tôi đang chờ đợi …
- GUi Gui, quen với mình nhé !
Tình cờ đi ngang qua vườn trường tôi nghe thấy giọng nói đó. ” Hình như là Wang zi ” – tôi nghĩ thầm
Trước
mắt tôi, Wangzi đang đứng đối mặt với Gui Gui, tỏ tình. Câu nói đó cách
đây 3 tháng 15ngày, anh cũng đã nói với tôi. Thật tình cờ, nó cũng diễn
ra ở đây. Tôi cười mỉa. Gui Gui nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh gật đầu
Tôi quay lưng bước đi, giờ tôi đã biết mình thực sự mất anh
*************************
… Mọi thứ dường như đã khác, anh không còn là của tôi. Giờ đây ngày nào tôi cũng thấy anh…. và Gui Gui. Tôi luôn có cảm giác hụt hẫng và khó chịu . Tôi biết mình không nên thế bởi vì chính tôi đã đánh mất anh…
- Yatou, sao vậy? – Gui GUi đánh động, khiến tôi gạt bỏ được những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu
- Không sao!
- Thật à?
- Gui Gui này!
- Gì ?
- Cậu có thích Wangzi không?
Tôi nhìn Gui Gui, hình như nó đang lúng túng, ngượng ngùng và e dè
- Mình không thích
- Thật sao
Tôi sửng sốt và trong lòng chợt cảm thấy vui
- Mà mình yêu anh ý
Gui Gui nhìn tôi và dường như cảm thấy có lỗi
- Yatou à, mình biết cậu yêu Wangzi nhưng mình…
- Không sao, mình và anh ý cũng kết thúc rồi. Cậu đừng bận tâm. Hãy mang lại hạnh phúc cho anh ý.
Tôi lại nhìn vào khoảng không vô tận . TRong lòng thấy hụt hẫng vô cùng, trái tim chợt nhói đau. Có thể giờ người mang đến hạnh phúc cho anh chỉ có mình Gui Gui mà thôi..
…
Tối. Tôi lại chìm vào sự đơn độc.
- yatou , lại đây, chiều ta đi
- Khôngggggg! Đừngggggg
- Đừng! Đừng! – tôi bừng tỉnh, lại cơn ác mộng đó. Nó thật ghê sợ , tại sao tôi không thể nào đối mặt…… tại sao chứ ?..
- Alô! Mời em Yatou lên phòng hiệu trường ngay!
PHòng hiệu trưởng
- Thầy hiệu trưởng, thầy gọi em à – Tôi đẩy cửa bước vào
Hoảng hốt, giật mình, tôi nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt . Là ông ta…
- Yatou, ba em đến xin chuyển trường cho em .
- Chuyển trường ?
-Yatou, gia đình ta sẽ sang Pháp sống, nên con mau thu xếp đồ đi .
TRong vô thức, tôi nhìn ông ta bỏ chạy
- yatou, yatou,
Ông ta đuổi theo tôi – con người đáng ghê tởm đó tại sao lại cứ xuất hiện trước mặt tôi như vậy. Tôi ghét ông ta. Rất ghét.
- yatou .
Ông nắm tay tôi giữ lại
- Tại sao con bỏ chạy ?
- Buông tôi ra, ông đừng tỏ bộ mặt đạo đức giả đó.
- Sao con lại nói vậy? Ta là ba con cơ mà
- Ba , haha, chính ông đã đẩy tôi xuống địa ngục, chính ông đã khiến tôi mất đi sự trong trắng, đúng BA Dượng tôi đã lấy đi sự trong trắng của tôi – Tôi nhìn ông ta, cười lớn
- Yatou, ta xin lỗi , ta sai rồi
- XIn lỗi, nếu ông biết sai thì hôm đó ông đã không làm vậy. Giờ ông khiến tôi luôn sống trong sự lo sợ, khiến mẹ tôi nửa điên , nửa dại. Tại sao ông lại độc ác như thế chứ ?
- Lúc đó ta quá say, ta xin lỗi , giờ ta sẽ cố gắng chuộc tội với mẹ con và con. HÃy tha thứ cho ta.
- Không bao giờ . Được tôi sẽ chuyển trường theo ý ông. Nhưng tôi có điều kiện …….
[i]…. Ông ta bước đi. Tôi đứng lặng. Mím chặt môi, cố gắng xóa đi hình ảnh con người đáng ghé đó.
- Những gì em và người đó vừa nói có thật không?
Là Wangzi, tôi giật mình quay người lại. TẠi sao anh…
ANh nhìn tôi, trên gương mặt anh vẫn còn shock, anh đang rất bối rối.
Tôi khẽ gật đầu
- Tại sao lại như thế – anh nắm chặt tay, nhìn tôi đau khổ
- Mọi chuyện đã qua rồi. Giờ tất cả không còn quan trọng
- Quan trọng với anh – Wangzi quát lớn, có vẻ như anh đang rất giận
- Dù sao chúng ta cũng kết thúc rồi. EM không muốn anh thương hại em
Anh chạy đến ôm lấy tôi. Không biết cái cảm giác ấm áp này đã bao lâu tôi chưa được cảm nhận
5s
10s
20s
Tôi buông anh ra .
- WAngzi anh đừng như vậy .
- Em còn yêu anh không?
- KHông, chúng ta đã kết thúc. Giờ đường ai nấy đi.
Anh nhìn tôi đầy đau khổ, tôi có thể cảm nhận từng giọt nước mắt đang rơi trong lòng anh.
- Được , vậy từ giờ đường ai nấy đi
ANh quay người bỏ đi.
” Wangzi à, em rất yêu anh nhưng em không thể ở bên anh. EM không muốn anh thương hại em và em càng không muốn mình là gánh nặng của anh. Anh phải sống thật hạnh phúc nhé. Em yêu anh”
Tôi cảm thấy mắt nhòe đi , sống mũi cay cay. Tôi đang khóc. Đúng đây là lần đầu tiên kể từ cái ngày hôm đó tôi khóc. KHóc vì từ giờ tôi vĩnh viễn mất anh, khóc vì tôi còn quá yêu anh. Khóc…. khóc…..
*************************
… 1 tuần sau…
Tôi vẫn không quên được cái ngày tôi buông anh ra.
- Này biết tin gì chưa, Wangzi đang cặp với GUi Gui đó.
- Thật sao? tưởng anh ý đang quen với Yatou?
- Hình như chia tay rồi. Mình thấy Wangzi với Gui Gui đẹp đôi hơn với Yatou nhiều. Đi với Gui Gui mình thấy Wangzi cười nhiều hơn.
- THôi chuyện của bọn họ mặc kệ đi.
Tôi ngồi trên hàng lang và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện đó. Cảm giác thật khó chịu quá. Nó như muốn thiêu cháy con tim tôi.
Mưa … ngoài trời bắt đầu mưa rồi.
Bất giác tôi đứng dạy.
Mưa khiến tôi nhẹ nhõm, mọi phiền muộn , đau khổ đều tan biến.
… Đúng ở bên Gui Gui anh sẽ cười nhiều hơn và sẽ hạnh phúc hơn.
…
” Yatou, em thật sự muốn rời xa anh ư? Tại sao em cứ thích dày vò bản thân như vậy? tại sao không để anh bên cạnh em chứ? yatou…”
Wangzi đứng trên hành lang, nhìn xuống sân trường. ANh trông thấy một cô bé với vẻ bề ngoài yếu đuối và mong manh đang vùi mình trong màn mưa trắng xóa để che lấp đi sự cô đơn trong lòng. Anh nắm chặt tay, nhìn Yatou đầy đau khổ .
…
- Yatou , đi thôi con !
Ông ta đến đón tôi chuyển đi. Đứng trước cửa trường, tôi cảm thấy bồi hồi. Đây đã từng là nơi mang đến cho tôi cảm giác yên bình và hạnh phúc …. …PHòng học…. Khu vườn bí mật của tôi và anh. .. Tất cả, giờ tôi phải nói tạm biệt .
Tôi đã thấy anh nấp sau bức tường , có vẻ như anh muốn tiễn tôi.
” Wangzi , em phải tạm biệt anh thật rồi. Hãy sống hạnh phúc anh nhé.
Wangzi ngốc của em ”
Tôi khẽ cười, vẫy tay chào anh…. bước đi …
” yatou, em đã xa anh vĩnh viễn thật sao? làm ơn quay đầu lại đi. Dù chỉ một lần….”
… Từng giọt nước mắt rơi…
… trên khuôn mặt tôi ….
… và anh……
5 năm sau….
…Sân bay Taoyuan… 10.30′ sáng….
Tôi bước ra từ cửa sân bay, mọi thứ đã khác rất nhiều….
….
Nghĩa trang…..
Tôi đứng đó, nhìn vào tấm bia trước mặt. Trái tim tôi vẫn chợt nhói đau….
” …
- Yatou, yatou , đừng đi – Wangzi đuổi theo xe tôi.
Nhìn anh tôi chỉ muốn khóc nhưng đã nhủ với lòng là không thể . Tôi lạnh lùng quay mặt đi
Rầm
1 tiếng động kinh hoàng, không lẽ… Tôi mở cửa xe, chạy lại phía sau
Trước mặt tôi, 1 đám đông đang túm tụm lại, xì xầm …
Tay tôi run rẩy, …….Tách đám đông đó ra, tôi loạng choạng bước vào….
Trước mặt tôi, anh đầy máu. Wangzi đang nằm đó, đang dần dần rời xa tôi.
- Wangzi, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại…..
Tôi gào lên trong nước mắt . Tim tôi như thắt lại…. khó thở……
Bệnh viện… 11h45′ sáng
- Yatou, đừng lo chắc không sao đâu – Gui Gui đứng bên tôi, cố an ủi nhưng tôi biết cô ấy cũng đang rất sợ, tay nó run run
Tôi chỉ biết khóc …. và….chờ đợi….
11h55′
Bác sĩ bước ra, thở dải , lắc đầu
- XIn lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức ….
- Không – tôi gào lên ,
Họ đẩy anh ra khỏi phòng cấp cứu. Tôi lật chiếc khăn trắng ra. ANh vẫn vậy, vẫn đẹp trai và đáng yêu như vậy. Tôi cầm tay anh , mỉm cười.
- Anh , em yêu anh…..
Đồng hồ điểm 12h…….
….”
-
Wangzi, anh vẫn khỏe chứ! ANh biết không tháng sau Gui Gui cưới rồi đó.
Anh yên tâm, chồng cô ấy là một người rất tốt. ANh , em đã phải sống
dày vò rất nhiều. Sau đám tang của anh, Gui Gui đã nói em biết anh đã
nhờ cô ấy giúp anh thử xem em có yêu anh không …. – Tôi khóc – Anh này,
tuy bây giờ đã quá muộn nhưng em chỉ muốn anh nghe thấy 3 chữ duy nhất
…. EM yêu anh….
—- THE END —-