Hồi đó em có thích một con bé mà nó chê em hai lúa với lại không biết galang. Em thì hai lúa nó nhiễm vào máu rồi, không tài nào sửa được. Còn galang thì e tôn trọng quyền bình đẳng giới nên cũng không ủng hộ cái vấn đề này cho lắm. Thế cho nên cua mãi không đổ.
Một hôm nó có việc đi Đồng Nai (lâu quá rồi nên e cũng không nhớ là việc gì). Chiều tối không về kịp Sài Gòn mà sáng mai lại phải đi thi. Không nhờ được ai nên nó gọi điện cho em hỏi xem có rảnh không xuống đón nó. Em thì chúa lười nhưng hôm đấy nhận được điện thoại của nó tự nhiên thấy khỏe khoắn lạ thường (như kiểu pocolo được quan tể tướng truyền năng lượng). Em như người chết vớ được cọc, *** đói vớ được …ứt phóng xe đi ngay.
Hôm đấy đúng ngày xấu trời, vừa bước ra cửa thì trời mưa như trút,
mây đen kéo đến ngùn ngụt phủ kín bầu trời. Em vội mặc áo mưa vào rồi
tiếp tục đi. Chạy khoảng 20m tự nhiên trong đầu em xẹt ra một ý đồ. Em
dừng xe lại cởi áo mưa bỏ vào cốp.
Trời vẫn mưa tối tăm mặt mũi, mưa thối đất thối cát… trận này chưa qua
trận khác lại đến, ráo riết hung tợn hơn…Tưởng như trời có bao nhiêu
nước là hút lên, đổ hết xuống đất liền. (Đoạn này em copy trong sách)
Em chạy từ quận 10 cho tới tận Biên Hòa (Gần 2h đồng hồ trong thời tiết vô cùng xấu) mà vẫn chưa hết mưa, lạnh teo cả …ym, mưa tát rát hết cả mặt. Em thì có cái áo thun quần jean cố gắng hứng chịu cơn mưa để cho cái mặt nó tái nhợt đi, da tím đi. Nói chung mục đích cuối cùng của em chỉ là khi nó nhìn thấy em trong bộ dạng như thế nó sẽ cảm động, nó sẽ kêu em vào đâu đó thay đồ, kiếm cái gì đó cho em ăn, hỏi em sao lại khờ vậy không mặc áo mưa vào, nó sẽ ngồi bên em cạnh lò sưởi hỏi han đủ kiểu, một tay nó ôm chú mèo tay kia cầm tay em cho em bớt lạnh. Ôi lúc đấy em vừa chạy xe vừa tưởng tượngđủ kiểu, lãng mạn vô cùng, lâu lâu còn cười nhếch mép vẻ đắc thắng.
Cuối cùng sau một hồi chỉ đường lằng nhằng em cũng mò được ra cái chỗ nó đang ở. Nó vừa thấy em đến thì mừng như Bác Hồ đến thăm nhà, chả kịp hỏi han gì cả nó phán ngay một câu: “Anh chở anh T về dùm em với, tối em về với bạn cũng được”. Nói xong nó cười toe toét. Lời nó nói như sét đánh ngang tai, như tòa tuyên án tử hình, như cái gai đâm vào móng tay đang mưng mủ, như bị thiến bằng con dao cùn, phải cứa…cứa…đau đớn vô cùng.
Cũng may lúc đó không ai nhận ra thái độ của em vì mặt em cũng đã tái sẵn vì mưa lạnh rồi. Em nhìn sang thằng T hỏi như đúng rồi: “Nhà bạn ở quận mấy, mình chở về”. Thật sự lúc đó em chỉ muốn chở nó ra chỗ nào vắng vắng phồng tôm cho nó một trận rồi về Sài Gòn một mình. Nhưng mà em làm thế thì sau này ăn nói thế nào với em kia nên đành bấm bụng chở nó về tận nhà, không quên cười một cái rất hiền khi nó cám ơn rối rít: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ ý mà.”
Về đến nhà thì thi thể rã rời, em đổ vật xuống sàn như một cây chuối bị thối gốc.
Sáng hôm sau nó gọi điện rủ em chiều đi cafe để cám ơn. Em buồn chuyện hôm qua quá nên lấy lý do phải chở bà nội đi… tập tạ nên không đi được. Đây là lần đầu tiên nó rủ em đi đâu đó mà em không đi, cũng vì chàng trai trẻ như em vừa phải chịu một cú shock tâm lý quá lớn. Trái tim pha lê của em đã bị mẻ…
Tối hôm đấy trằn trọc mãi không ngủ được em mới mò mẫm lên google search: “Bí kíp cua gái”. Đọc một hồi thấy lan man và phi thực tế quá nên em chuyển sang nghiên cứu lịch sử thời Liên Xô chống Mỹ. Sau một hồi ngâm cứu e cũng đã rút ra bài học, đối với tụi con gái là phải RẮN và DỨT KHOÁT. Trước giờ e cứ nửa đùa nửa thật, nhiều khi nói yêu nó mà nó cười như mình nói đùa. Căn bản là tính em thì hay hài hước hóa mọi vấn đề nên em ít khi làm cái gì mà nghiêm túc thật sự được.
Nói thật là từ hồi đó giờ đây là lần đầu tiên em yêu ai đó thật lòng,
trước đó thì chỉ mèo mỡ tìm cách xếp hình đóng gạch cho bằng bạn bằng
bè thôi chứ chả yêu đương gì. Thế cho nên việc ngày đêm bàn mưu tính kế
mồi chài em nó khiến cho em tổn thương nguyên khí rất nhiều, mất ngủ
liên miên. Ngày em chỉ ngủ được 5,6 tiếng (buổi tối thì khá hơn tí được
khoảng 8,9 tiếng). Cứ nhì nhằng ậm ừ mãi nên việc học hành bị dang dở,
bạn bè thờ ơ, cách mạng tẩy chay, nhân dân xua đuổi, khốn đốn vô cùng…
Nhiều khi em ngồi trong toilet khóc một mình, cám cảnh cho cái số phận
hồng nhan bạc mệnh của mình. Có lúc nghĩ quẩn em chỉ muốn đâm đầu vào
ngực con nào mà chết đi cho nhẹ nợ.
Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, mình chết rồi thì nó lại đi theo thằng
khác, đám ma mình nó đến ăn xôi, hát một bài, giấu quả xoài vào túi rồi
ngoảy đít về như không ai thấy. Như thế ở trên thiên đàng nhìn xuống
chắc mình không chịu nổi, uất ức nghẹn ngào. Với lại em nghĩ mình mà
chết đi rồi thì tương lai đất nước Việt Nam rồi sẽ đi về đâu, hậu quả
thật khó lường trước được.
Thế nên em quyết định thôi khoan chết, phải làm một cú dứt điểm “yêu thì yêu, không yêu trả dép bố về”.
Hôm sau em gọi điện hẹn nó đi chơi Bình Quới với ý định sẽ tỏ tình với nó một cách nghiêm túc nhất, không cười và mắt không nháy nháy (em toàn bị thế). Nói chung là mặt phải nghiêm túc như kiểu anh bộ đội chụp hình 3×4. Nó ok ngay, không quên dặn em mua 1 list đồ ăn mang theo.
“Buổi sáng hôm đấy trời đẹp quá, ô kìa con cá, nó đang ngậm chiếc lá…Ôi bài thơ hay quá”. Thơ của em đạo đấy các bác ạ, bình thường thì em làm thơ rất dở nhưng hôm đấy là ngày đầu tiên em hẹn được nó đi chơi riêng nên tài năng ẩn dật lâu năm bỗng chốc được khai quật, xuất phát nào ra thơ phát đấy. Thôi chết em lan man quá, phải đi ngay kẻo trễ hẹn.
Đúng 8h30 sáng em có mặt tại cafe Queen (bây giờ dẹp rồi) ngồi chờ nó. Chờ mãi, chờ mãi, gọi điện thoại thì luôn trong tình trạng “em đang tới, em sắp tới”. Mình thì sợ nó vừa chạy xe vừa nghe điện thoại sẽ nguy hiểm, đụng xe hay bị giật điện thoại thì chết, thế là ngồi im luôn không gọi hối nữa (thương thế cơ chứ). Mà quái lạ là không hiểu sao lúc đấy em chả thấy bực tí nào, thi thoảng còn tưởng tượng bậy bạ rồi cười hi hí (em có cái tật hay tưởng tượng các bác ạ).
Đến khoảng 11h thì em buồn ngủ quá (do tối qua hồi hộp tập lời thoại trước gương đến khuya) nên kiếm 1 cái ghế trong góc ngủ gật. Đang thiu thiu ngủ thì em cảm nhận có một luồng áp lực khá lớn đang tiến về phía mình, cảm giác như Mabư bay tới đảo rùa. Em rùng mình mở mắt ra thì thấy em nó đang ngồi trước mặt. Chưa hỏi gì thì nó đã bô lô ba la rằng con *** nhà nó bị ai đánh, máu me tè le nên nó phải đi mua băng keo bông dính băng bó dỗ dành cho nó… bla bla gì đó, lý do đi trễ hết sức thuyết phục… Nói chung là mỗi lần em nó cần nhờ gì, hay làm gì sai nó lại giở bộ mặt cún con đáng yêu ra nhằng nhì, em thì vốn rất yêu động vật nên lần nào cũng bỏ qua một cách hết sức dễ dàng.
Em với nó ngồi tám một lúc về tình hình con bông, về con *** hàng xóm đáng ghét hay ăn hiếp *** nhà nó, về con mèo chết nhát thấy đánh nhau sợ quá chạy vào nhà, nói chung là câu chuyện hết sức động vật, chả có liên quan gì đến việc tí nữa sẽ đi chơi hay tình yêu tình báo gì xất.
Đến đoạn em đề cập “đi Bình Quới thôi em, trưa rồi” thì nó giật mình như kiến cắn “Ui em quên nói, em tính đi chơi với anh buổi sáng thôi, 1h em phải đi học”. Chẳng còn từ nghĩ gì để miêu tả sự thất vọng của em lúc này, lúc đó em cũng phần nào hiểu được cảm giác bố mẹ có quý tử rớt tốt nghiệp, cảm giác bụng đói cồn cào vừa pha xong tô mì tôm thì đánh đổ…Ôiiii. Hình như nó cũng cảm nhận được sự không vui của em nên làm điệu bộ nhõng nhẽo hứa sẽ đền bù, hứa sẽ làm gì gì đó cho em…
Sự việc sau đó em không còn nhớ rõ nữa vì mọi lời nói hành động của em lúc này được thực hiện trong trạng thái vô thức, mặt em đần đi như vừa quay tay xong, mắt lờ đờ và đôi tai bắt đầu nghễnh ngãng. Em chỉ nhớ trên đường về nhà em có mua mấy lon bia và con mực với ý định uống cho chết.
Tối đó lại là một tối em trằn trọc cả đêm để suy nghĩ, tìm hiểu nguyên nhân tại sao nó lại xem thường mình như vậy. Thật sự thời điểm đó em cũng thấy mình không xứng với nó, nó thì xinh xắn học giỏi dân thành phố. Em dân quê lên tỉnh, học thì dốt nhà lại nghèo chỉ được cái ưu điểm là xấu trai, nhưng mà cũng có lần nó nói với em là không quan tâm tới vấn đề đó, tốt gỗ hơn tốt nước son gì gì đó, rất là văn vẻ, cho nên nguyên nhân có thể là do tính cách, nhân phẩm của em. Mà cũng không đúng, em tự thấy mình là người đàn ông khá mẫu mực: Không hút thuốc, cờ bạc, rượu chè (có thì uống, không có thì mua thôi chứ không nghiện ngập gì). Túm lại là tối đó em dằn vặt bản thân mình quá nên bất ngờ ăn hết 3 tô cơm rồi ngủ lúc nào không hay. Kết thúc 1 ngày u ám.
Buồn quá nên tâm sự chuyện này với con bạn thân, nó khuyên không nên vội vã, vồ vập mà em nó chảnh, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ, củ từ sẽ bở, giẻ rách cũng có cái giá của nó. Nghe bạn, thế là án binh bất động chờ thời cơ.
Một tuần sau đó trôi qua, tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng trở lại. Tối
đấy vừa đi chơi về gần 12pm, lên facebook lượn lờ thì thấy em nó ghi stt
“Thèm một cái bánh kem bự thiệt bự “. Nói các bác nghe, em có cái tính
tưng tửng bốc đồng từ bé. Đọc xong cái stt, chả kịp tắt lap em phi xuống
nhà đi mua bánh ngay. Lượn hết các tiệm bánh quen đều đã đóng cửa, thế
là phải mò lên tận Quận 1 mua của 1 tiệm bánh Pháp, cái bánh bằng bàn
tay mà hơn 300k
Kế hoạch của em là sẽ treo cái bánh trước nhà (kiểu như thềm nhà có hoa,
anh để lại đêm qua) rồi nhắn tin cho nó ra lấy, em ấy lấy bánh, mắt
long lanh nhìn xung quanh tìm mình, miệng chúm chím vui mừng khi mở hộp
bánh. Khi đó mình sẽ đứng xa xa sau gốc cây cười mãn nguyện kiểu như các
anh hùng đẹp trai trong phim, lạnh lùng bước đi, phía sau là một tòa
nhà vừa phát nổ, anh ấy còn không thèm quay đầu lại xem có chuyện gì…Ôi
lãng mạn quá, ngầu quá…
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, em vừa bước vào đến gần nhà nó thì con Bông nhà nó sủa, bầy *** hàng xóm sủa theo râm ran như ve vào hè. Một con *** to khủng khiếp nhà ai chạy ra, xông vào cắn quần em, bốn năm con nữa chạy ra như ong vỡ tổ, chúng quây em lại như người ta làm lễ đâm trâu. Một mình em không thể chống lại bầy *** hung hãn, em hét toáng lên trong đêm tối ‘”Ai cứu tôi vớiiiiiiiii”.” Nhưng không kịp rồi… Một lúc sau em tơi bời như bị xe rác cán qua, thui thủi bước đi như kẻ mất hồn, chiếc bánh đã bị lũ *** khốn nạn chia nhau liếm hết…
Thật ra sự việc kinh hoàng đẫm máu giữa người và *** ở trên hoàn toàn chưa xảy ra các bác ạ, chỉ là do em tưởng tượng khi ngồi ăn bún đầu ngõ nhà nó thôi, tại vì em nghe nó kể xóm nó nhiều *** lắm (hề hề may quá các bác nhể)
Cũng sợ thật nhưng mà chần chừ mãi em cũng đánh liều gởi xe ở quán bún rồi đi bộ vào nhà nó.
Đường vào nhà nó trời tối đen như mực, các bóng đèn đường đã bị lũ
tiết kiệm điện tắt hết, gió lạnh rít qua kẽ tay, thứ ánh sáng mập mờ duy
nhất có được hình như tỏa ra từ làn da của Edward (Chết, em bị nhầm
sang Chạng Vạng ).
Sau một hồi rón rén như các tù nhân nữ ăn trộm dưa chuột, em cũng treo
được cái bánh kem trước nhà nó. Con bông ngu ngốc bị nhốt sau nhà nên
hoàn toàn không biết gì. Em nhắn tin cho nó rồi hớn hở ra về, quên xừ
mất cái vụ anh hùng núp gốc cây gì gì đó phía trên…
Sáng hôm sau em nhận được tin nhắn: “Ấm áp quá H à ” (chứ không phải
là no lòi, ngon vãi chưởng như mọi lần)… Lần đầu tiên nó nhắn cho em một
cái tin kiểu như vậy. Hạnh phúc tràn trề, trái tim em rộn ràng nhảy
múa, cả ngày hôm đấy em phởn quá, tung tăng ca hát véo von như chú chim
non trong phòng. Em nhìn con *** Bun trìu mến, gọi nó lại,xoa đầu nó và
nói “Ấm áp quá Bun à”. Con Bun mừng rỡ đuôi xoắn tít, mắt rạng ngời…
Người và *** hôm đấy đều rất vui, chuyện tình yêu của bọn em đã bắt đầu chớm nở…
Nói chung là các bác nghe em kể thấy vui vậy thôi, thật ra chuyện của em với bé này hầu hết là chuyện buồn, lâm ly bi đát.
Ban đầu chỉ là chuyện thằng cùi bắp cua gái tiểu thư như kiểu cái
phim gì của Việt Nam ấy (hình như là phim Để Mai Tắm thì phải, em chả
nhớ rõ). Sau một thời gian quen nhau khá dài thì nó biến thành một thiên
tình sử ngàn năm có một, một câu chuyện tình đáng lý phải được viết
bằng máu và kể bằng nước mắt…
Thôi không gió bão nữa, quay trở lại vấn đề cơ bắp ta cuồn cuộn.
Sáng hôm sau nó chở con Bông qua nhà em, có con em họ nó đi theo. Bé
này cao khoảng m7, dáng chuẩn, nó đang học đại học, làm thêm PG. Nói
chung mọi thứ đều Ok, mỗi tội da em ý hơi đen một tý, nhìn không giống
da người…châu Á, ngăm ngăm rất lạ (em đoán có lẽ cô nàng là kết quả của
mối tình oan nghiệt giữa lão Bao Công và nàng Bạch Tuyết). Tính tình bé
này khá là hợp với em, nó nói giọng địa phương khá nặng nên ban đầu nghe
em chả hiểu gì mấy, sau này thân rồi thì… cũng chả hiểu gì mấy, thế cho
nên cứ câu nào nghe không hiểu thì em lại gật gù vuốt râu ra vẻ tâm
đắc. Nhiều lúc hai đứa nói chuyện xong chả đứa nào hiểu ý đứa nào nhưng
cả hai đều có vẻ đắc ý, thật đúng là trời sinh một đôi, gian phu dâm
phụ.
Chính vì hợp tính con bé em quá, nên nhiều lúc buồn phiền vì bị con chị
đối xử tệ bạc, em tính chuyển hướng sang cô em quách cho xong, thôi thì
không có *** bắt mèo ăn …ứt, không có giấy thì chùi tạm vào tường, vào
cột. Nhưng mà bất ngờ liếc lên phần 2 thì thấy đã lỡ nói là lần này yêu
thật lòng, nên làm thế có vẻ hơi mâu thuẫn, người đọc lại nhìn vào đấy
mà xoắn, cho rằng mình bịa chuyện. Thế cho nên e đành tùy tiện cho qua,
không bàn tiếp về con bé này nữa, tránh tình trạng tự dẵm tụt váy mình.
Nãy giờ em lan man về con bé em họ, quên kể cái mục đích nó qua nhà em, lại còn mang theo con Bông. Cơ sự là vì nó muốn gởi con Bông ở nhà em để nó đi Đà Lạt ăn đám cưới bà cô. Vòng vo một lúc thì em cũng biết là nó đi với thằng T trời đánh hôm nọ. Người em tự nhiên mềm hẳn, mặt ”ngắn” như cái bơm, nhưng rút cuộc cũng miễn cưỡng đồng ý, cười như mếu tiễn nó lên đường. Thật sự là em cũng không muốn nó thấy sự thất vọng của em đâu, vì lúc đó 2 đứa chưa là gì, mà cũng tại em giấu cảm xúc hơi kém, kiểu như chú *** chơi bài cào tố, bài đẹp thì vẫy đuôi rối rít, bài xấu thì tiu nghỉu, thế cho nên lần nào cũng bị phát giác, chả làm ăn được gì. Nó thấy bộ mặt em thế nên cũng có phần hơi ngại, hứa sẽ mua quà rồi vác …ú… lượn nhanh.
Tối đấy nằm tưởng tượng tụi nó chở nhau lên Đà Lạt, nó ngồi sau ôm
thằng T, rồi tụi nó thuê hotel ở, 2 đứa hì hục cả đêm, thở hồng hộc,
cười hi hí… Nói chung là càng tưởng tượng càng ghen ***g ghen lộn, tức
khí vô cùng…
Sau một thời gian dài lầm lũi chịu đựng. Có vẻ như nó thấy em cù lần dễ
thương nên cũng có chút thiện cảm, bắt đầu thân với em hơn, qua chơi
thường xuyên hơn, ăn uống no say rồi về. Mỗi ngày nó qua chơi là một
ngày hành phúc đối với em, mặc dù tốn kém vãi. Nhưng mỗi lần đề cập đến
chuyện ”yêu nhau mẹ nó đi em”thì nó lại lắc đầu ngoay ngoảy, chả hiểu là
tại làm sao. Tính em thì vốn tự cao, người ta khen thì nhận: “Hề hề,
chú cứ nói quá”, chê thì nhếch mép nghĩ bụng: “mắt *** nhìn người thấp,
anh không chấp”. Nói chung là chính vì vậy, nên cái sự trêu chọc của bạn
bè vì mãi không cưa được em nó mà khiến cho em chả còn tâm trí gì học
hành cả, ngày đêm chỉ cắm đầu vào nuôi nấng chăm sóc em ấy như nuôi con
lô, mãi mà chả trúng.
Mấy tháng trời học thì không đi, thi thì vẫn có mặt nhưng phần lớn là vừa đọc đề xong liền ngửa mặt lên trời cười lớn như các bậc hảo hán thời xưa, rồi ưỡn ngực nộp bài ra về, oai phong lẫm liệt (lúc đấy em thấy thế)
Thôi, nhắc chuyện học hành là thấy chán rồi, ta chuyển sang đề tài
khác đi cho nó máu. Tối hôm cách cái hôm nó đi Đà Lạt khoảng một tháng
gì đây, khoảng 10:30pm, nó đi sinh nhật về thì qua nhà em. Nó mặc váy
caro ngắn ngủn, áo sơ mi. Nói chung cứ thấy hình ảnh nữ sinh, y tá, cô
giáo đeo kính hay nàng công chúa tuyết là bản chất cầm thú trong con
người em nó lại bộc phát, có lẽ tuổi thơ em đã bị các chị gái bên Nhật
ám ảnh khiến cho những hình ảnh vô cùng thánh thiện phía trên trở nên
bệnh hoạn, mấy lần đi phục hồi mà nhân phẩm vẫn không khá lên được.
Nó say, nằm lăn lên giường, thở hổn hển. Nhắc lại là hồi đấy em mới 18t,
coi phim av cũng nhiều, chém gió với bạn bè là tao bóc tem, xếp hình
con này con nọ cũng rất là hoành tráng nhưng thật ra là chưa biết cái gì
về chuyện abcxyz này cả, vẫn là *** viên ưu tú của hiệp hội quay tay
quốc tế. Thế cho nên việc có một đứa con gái nằm ngửa ra, háng rộng như
bà đẻ trước mặt mình, trong phòng mình khiến cho em hết sức bối rối, chả
biết ứng phó làm sao cả, mồ hôi vã như tắm. Thật ra là lúc lay nó hỏi
han, em có ”vô tình” sờ đùi nó một tí, nhưng lại sợ quá nên rụt lại. Lâu
lâu nghĩ lại thấy mình ngu hơn con lợn..
Nằm được nửa tiếng thì nó bật dậy ói như mưa, hôi thối nồng nặc, bẩn hết
áo nó và cả cái nệm của em. Thật sự là hết sức kinh tởm, dục vọng của
em bỗng chốc tan biến sạch. Đọc ở trên các bác cũng thấy con này rất là
hám ăn, cho nên em đoán nó đã nốc nửa cái bánh kem trong bữa tiệc sinh
nhật có 10 người, full mãi mà không hết. Ngồi một lúc thì tỉnh rượu, nó
tắm rửa thay đồ rồi nhất quyết đòi về, mặc cho em hết sức ngăn cản…
Đây là cái lần đầu tiên trong đời được sàm sỡ một đứa con gái, được cảm
giác như nhân vật Masumoto đầu trọc trong phim mà e hằng ao ước, cho nên
nhớ mãi cho đến bây giờ, xin mạn phép kể lại cho các bác nghe, có nói
phét một câu em chết tươi vì hộc máu.
Sau một thời gian theo đuổi, cuối cùng anh thằng em đẹp zai (là em)
cũng cưới được nó làm vợ, lại còn được lén lút qua lại với cô em họ. Em
đây còn trúng sổ xố mấy chục tỷ, thế là từ đấy trở nên giàu có, hạnh
phúc viên mãn trọn đời.
Còn về thằng T, trong một lần đi nhậuvề bị xe tông chết ở cầu đứt đôi người, rất là đáng thương.
…
Kết thúc câu chuyện là hình ảnh hai vợ chồng nhà em ôm con ra chào khán
giả, cả nhân vật phản diện chết ngoẻo rồi đến diễn viên phụ cũng hớnhở
ra vẫy chào, mọi người đều vui..
Cả nhà phấn khởi, tắt tivi đi ngủ. Mừng cho một cuộc tình đầy máu và nước mắt nhưng kết thúc có hậu
The End (nghe kèm từ này với nhạc nền vui nhộn)
P/s: Gởi tặng em chap100, mong em hạnh phúc. Anh sẽ ráng vui vẻ khi không có em. Chào thân ái và quyết thắng!
Hic, cho em “tự sướng” tí xíu nhá các bác nhá, kỳ thực em vẫn ngồi nhà
ôm “di ảnh”, à quên tấm ảnh chụp lén của nó mà nhoi nhói con tim. Chả
biết sau ba bẩy hai mốt ngày hay phải 3 tuần em mới quên được nó. Cái sự
nhục này còn dài dài các bác ạ! Tạm thời em nghỉ ‘dưỡng thương’ đã…