watch sexy videos at nza-vids!
Phần 1: Không cần 1 lí do để kết hôn..
[]Hà nội.
Giờ tan tầm, đường phố thật đông đúc, nhưng cô không thấy phiền lòng, cô lái chiếc vespa màu xanh dưa chuột về nhà. Vậy là đã chuyển nhà mới được mấy tháng rồi. Giờ cô sống trên tầng 3 chung cư PS, với chồng. Hắn giàu, chính xác hơn là bố mẹ hắn rất giàu. Trước khi cưới vợ, hắn tiêu tiền không giới hạn trong thẻ tín dụng, hắn còn có công việc, và cũng kiếm được từ công việc ấy. Tháng 3, thời tiệt đẹp nhưng đôi khi lại làm người ta thấy buồn, mẹ hắn ngồi trước TV, cố chờ đến giờ hắn về để rủ hắn đi Đà Nẵng xem bắn pháo hoa, tất nhiên hắn không hứng thú gì với hoạt động ấy, ngay cả khi đó là cuộc thi thế giới lần đầu tiên được tổ chức ở VN. Lại bị từ chối, bà mẹ hắn không tỏ ra quá buồn, bà chỉ nói một câu:

-Hay là con cưới vợ rồi bảo nó đi chơi với mẹ.

Dịp ấy bà không đi mà ở nhà xem qua TV. Cũng chỉ tại góc quay tồi mà bà không nhìn thấy nhiều hoa,chỉ thấy toàn thuốc pháo. Hắn trẻ hơn nên sự cô đơn không thể hiện ra ngoài rõ như bà, nhưng họ giống nhau, họ có tất cả, thứ duy nhất họ thiếu là một cái gì đó mới, một sự kiện khiến họ thực sự quan tâm. Hắn đã chán những quán ba và vũ trường cũng như mẹ hắn chán mua sắm và du lịch. Bà không biết mình phải mua gì, cho ai, không biết nên đi chơi ở đâu, với ai. Và trong một thế giới nghèo ý tưởng thì một ý tưởng tồi dễ được người ta chấp nhận. Một ngày khác hắn về nhà, nhìn thấy bà ngồi trước TV chuyển hết các kênh, hắn ngồi xuống trước mặt mẹ và nói

- Con sắp lấy vợ.

***
Hắn cưới vợ để tạo ra một sự kiện, cô không chắc tại sao sự kiện ấy lại là mình nhưng cô đoán đó chỉ là một sự tình cờ, là duyên phận với hắn và là sự may mắn với cô. Còn về phần hắn, hắn hiểu rõ hơn ai hết vì sao hắn lại chọn cô gái này, cô thông minh, đủ để hiểu họ kết hôn không phải vì tình yêu, đủ để hiểu đây là một sự trao đổi, cô từ một cô gái bình thường trở thành thiếu phu nhân giàu có, hắn từ một công tử nhà giàu có tiền và bông nhông thành một người đàn ông có vợ. Cô có nhiều khi kết hôn với hắn nhưng hắn cũng không yêu cầu ít ở cô. Cô cần phải là một người vợ điềm đạm, không quá kiêu kỳ và khó chiều như những tiểu thư nhà giàu, không tự ti và dễ chiều như những cô gái không giàu. Hắn chọn cô cũng giống như một nhà tuyển dụng chọn nhân viên, anh ta đưa ra những tiêu chí và nếu may mắn anh ta sẽ chọn được người ưng ý, mà có ưng ý thật hay không thì phải làm việc chung với nhau mới biết được.

Cưới vợ, ngoài căn hộ mà bố mẹ cho ra thì hắn còn được nâng lên 1 bậc trong di chúc của ông hắn: trưởng thành và đã lập gia đình, chỉ sau bố mẹ hắn một bậc: trưởng thành, đã lập gia đình và có con.Cưới cô, hắn không gặp phải bất cứ trở ngại nào ngoài việc trở thành đàn ông có vợ khi vẫn chưa đầy 30 tuổi, khi hội bạn vẫn hay tập trung trong một bar nào đó, tán tỉnh, kết bạn gái, lên giường với họ và tìm cách chia tay. Cưới chồng, cô không phải ở dâu ngày nào, đó là điều mà cô nghĩ mọi nàng dâu đều muốn. Cưới hắn, cô không gặp phải bất cứ trở ngại nào ngoài việc trở thành gái có chồng khi vẫn còn đang học đại học, khi bạn bè cô vẫn còn đang bàn chuyện yêu đương. Cô sẽ phải sống chung với hắn, một gã cô không biết, không hiểu, không yêu. Thi thoảng họ nghĩ về những trở ngại của mình, lo lắng một chút pha lẫn… tò mò.

***
Sau đám cưới hắn phải đi công tác Singapore, vì vậy thay vì tuần trăng mật, cô đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào với mẹ chồng. Bà là một phụ nữ đẹp, mặc dù đã ngoài 40 nhưng nước da vẫn trắng hồng, dáng người gọn gàng và từng bước đi thật yêu kiều, đúng kiểu một phu nhân quyền quý. Chuyến đi Nhật là lần đầu cô đi máy bạy, lần đầu cô xuất ngoại, vậy mà niềm vui của cô chỉ nhiều hơn niềm vui của mẹ chồng một tí chút, khi cô và bà cùng mặc một bộ kimono, tung tẩy trên dôi guốc gỗ, ngắm hoa anh đào trên đường Triết học. Hai người thong dong ngắm hoa và nói chuyện về màu trời, về những cánh hoa và cuối cùng là về …hắn. Bà kể hắn là một cậu con trai tuyệt vời, yêu bà nhưng không bao giờ uy lụy, bản lĩnh pha chút lạnh lành, giống bố chồng cô hồi trẻ, với bà hắn còn thông minh và tự lập, vì bận công việc nên không thể đi chơi cùng bà dù bà rất muốn. Cô mỉm cười khi nghe bà mẹ kể đến đây, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ phản biện, cô nghĩ hắn mải chơi nhiều hơn là bận.

- Mẹ không biết nhiều về con. Mẹ đã rất bất ngờ khi nghe Tùng nói sẽ lấy vợ, nhưng mẹ tin vào lựa chọn của nó.

- Con cũng bất ngờ- Cô buột miệng nói ra như vậy, nhưng mẹ chồng cô không tỏ thái độ gì- Con cũng không hiểu hết anh ấy.

- Nhưng con yêu nó chứ?

Hai mẹ con bước thêm vài bước trước khi cô trả lời, cô không thể trả lời cô không yêu chồng cô, cô không muốn nói dối vì giữa cô và mẹ chồng đang có một cuộc nói chuyện thẳng thắn, cô tin bà đủ khả năng để nhận ra nếu cô nói làm như vậy.

- Con thích anh ấy.

Bà nhìn cô mỉm cười và không hỏi thêm gì nữa. Cô thầm cảm ơn bà vì điều đó, bà đang làm theo những gì bà vừa nói: tin vào sự lựa chọn của con mình.

Những ngày sau đó họ giành nhiều thời gian ở những trung tâm mua sắm lớn. Cô mua cho bố một bộ complet hiệu Armani, một đôi giày hiệu Gucci; mua cho mẹ cô một chiếc túi Chanel, một bộ mỹ phẩm Shiseido; cho em gái chiếc điện thoại di động dành cho trẻ em. Chà, như thế đã là quá nhiều, mẹ chồng cô còn mua tặng cho ông bà thông gia mỗi người một chiếc đồng hồ Bucherer.

***
Ngày mai hắn từ Singapore trở về, ý nghĩ ấy làm cô trằn trọc không ngủ được. Ngày mai cô đi đón hắn, sẽ nói gì để chào đón, hỏi han về chuyến công tác, về sức khỏe hay hài hước một chút, hỏi về những cô gái hắn đi cùng…Những ý nghĩ làm cho đầu óc cô mệt nhoài, cô ngủ thiếp đi.

Trong đêm, căn phòng tối đen, cô phải mất vài giây để quen với bóng tối, qua ánh sáng yếu ớt của đèn đường len qua tấm rèm cửa, cô thấy có bóng một người vào phòng. Hắn không bật đèn, quăng một cái gì đó lên chiếc ghế tựa, rồi tiến dần về phía cô. Cô sợ, nhắm ngay mắt lại, vờ như đang ngủ. Cô nhớ mình đã khóa cửa, vì phải ở nhà một mình nên trước khi đi ngủ cô còn kiểm tra lại lần nữa…Kẻ lạ mặt hất tấm chăn mỏng ra khỏi người cô, làm cô cảm thấy thân thể mình thật lộ liễu, bộ đồ ngủ quá ngắn làm hở cả đôi chân, ngay lúc ấy cô muốn co người lại, quàng tay tự che lấy người mình nhưng cô sợ, và cô vẫn nằm yên như thế…vờ ngủ…chờ đợi…suy nghĩ. Chỉ có cô, gã chồng và người dọn phòng biết mã số cửa…

đây không thể là người dọn phòng, không thể là trộm,hắn là…Cô suýt mở mắt ra nhìn khi ý nghĩ ấy đến với cô: hắn trở về, sớm hơn một ngày, nhưng cô đã không làm vậy. Phần vi không biết sẽ phải nói gì, phần vì tò mò, cô vẫn nằm yên chờ đợi. Hắn nằm xuống ngay bên cạnh cô, kéo chăn lên đắp. Cô có thể cảm thấy hơi thở của hắn ngay bên má mình…từng nhịp…từng nhịp, người hắn áp sát người cô, dường như tất cả nhiệt từ cơ thể hắn truyền sang cô làm toàn thân cô nóng ran, cả hai má, cả hai tai…Cô vẫn nằm yên. Hành động tiếp theo của hắn khiến cô bàng hoàng, xấu hổ và lo sợ :bất cứ một phản ứng gì của mình lúc này cũng sẽ dẫn tới những hậu quả khôn lường, cô nghĩ vậy và vẫn nằm yên…chờ đợi…Hắn luồn tay dưới tấm áo ngủ của cô, nhanh chóng, rồi dừng lại ở tấm ngực trần.

***
Hắn bay về đến Hà Nội từ chiều nhưng không dám về nhà. Tự cho mình một chút thời gian, hắn gọi mấy thằng bạn mà buồn thay tất cả còn độc thân đến bar, uống mãi cho tới đêm, uống đến sáng mai cũng được vì hắn báo là mai hắn mới về, nhưng không hiểu sao hắn không thể bình thản ngồi qua đêm như trước khi lấy vợ. Hắn chẳng sợ gì cả, vợ thì sao, nhưng hắn ngại, sẽ nói gì? Hỏi han về chuyện học hành, về sức khỏe hay hài hước hơn một chút thì kể về những đồng nghiệp nữ mà hắn đi cùng. Những ý nghĩ làm hắn mệt nhoài, hắn không muốn nghĩ nhiều, uống đã…

12h, hắn đứng dậy ra về.
Trong đêm, căn phòng tối đen, hắn phải mất vài giây để nhận ra có một chút ánh sáng của cây đèn đường hắt vào phòng. Hắn không bật điện vì sợ đánh thức vợ dậy, quăng chiếc cặp lên ghế, hắn tiến về phía cô. Hắn thấy vợ đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, cũng tốt, hắn lật tấm chăn, định đi ngủ. Ánh đèn đường mờ nhưng đủ để hắn nhìn thấy thân hình vợ mình trong bộ đồ ngủ… đôi chân… cánh tay… bộ ngực Họ không nên thiết kế một bộ đồ như thế, hắn nghĩ. Hắn nằm xuống cạnh vợ, thật gần, đủ để ngửi thấy mùi hương từ má cô, đủ để cảm thấy cánh tay cô chạm vào hắn. Thường thì hắn không chỉ dừng lại tại đó khi ở trong đêm, với một phụ nữ, nhưng vợ hắn đang ngủ, ngày mai cô ấy phải đến trường, hắn nghĩ rằng mình nên trân trọng giấc ngủ của vợ.
Hắn nhắm mắt, ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn đặt dưới tấm ngực trần. Không biết có phải vì chuyến bay hay không, tối hôm ấy, hắn ngủ sâu hơn mọi ngày.
Phần 2
Sáng hôm sau lớp cô được nghỉ học đột xuất, vậy là cô và lũ bạn lại có thể rủ nhau đi chơi, đời sinh viên là thế, nghỉ học là sướng, nghỉ học là tụ tập đi chơi, cô nhớ cảm giác ấy. Đã lâu rồi kể từ sau đám cưới bọn cô chưa có được một buổi như thế.

- Hôm nay là thứ 3, đến Mega đi, có giảm giá cho sinh viên bọn mình đấy.

- Đi xem phim hả, cũng được, đi nhá!

Bộ phim họ chọn xem là một bộ phim hài tình cảm, nó thật phù hợp với đám đông, đặc biệt là với những cô nàng lắm chiêu. Cả hội túm tụm bàn về anh chàng nhân vật chính

- Trời, làm thế nào bây giờ, tớ yêu anh ấy mất rồi-Thùy tuyên bố đầy mộng mơ

- Thằng đấy cũng được, nhưng mà làm gì kinh khủng thế, đảm bảo tìm quanh quán này thôi cũng có người đẹp trai hơn hắn.- Cô vừa uống Coca, vừa phản lại ý kiến của bạn.

- Có nhầm không đấy, làm gì có.

Lê và Phương Anh cùng đồng thanh nói với cô,như bọn nó vẫn thế:

- Thì mày chỉ cho nó xem.

Cô cười, tin vào lập luận của mình, ngoái cổ lại phía sau tìm kiếm một anh chàng bảnh trai. Ah, có một người…nhưng chưa bằng nhân vật nam chính trong phim được, cô đảo mắt xa hơn, nhìn về khu gần cửa ra vào. Cô thấy một người. người này làm cô ngay lập tức quay đầu lại, thôi tìm kiếm. Cô gượng gạo nói với tụi bạn:

- Chán thật, đúng là không có.

- Ôi anh ấy thật tuyệt vời, ước gì mình được như cô ấy, ôm một lần thôi cũng được. Thùy tiếp tục về nam nhân vật trong bộ phim.

Phương Anh cũng ngoái về phía sau tìm kiếm, nó nháy mắt gọi hai đứa còn lại:

- Này, này, nhìn!nhìn! Anh ngồi phía cửa kia…

- Áo sơ mi kẻ sọc kia á- Lê hỏi

- Ừ, đẹp trai quá!

Thùy phóng mắt ra cửa, nhìn hắn một lúc rồi tỏ vẻ thất vọng, lặp lại câu mà nó vừa nói:

- ước gì mình được như cô ấy. - Nó ngán ngẩm nhìn ra xa xăm- Nhìn kìa, cười kìa, đưa khăn ăn kìa… Đàn ông đẹp trai thì đều có người yêu hoặc có vợ hết rồi.

Buồn cười trước thái độ của con bạn, Lê và Phương Anh lại đồng thanh:

- Còn ai cho chúng ta đây?

Rồi tất cả chúng nó cười phá lên, cô cũng mỉm cười, những cô nàng lắm chiêu, luôn tỏ ra yêu thích những chàng trai đẹp trai để rồi sau đó cười rũ rượi với nhau, tin rằng mình không cần họ.Cô cũng đã từng như thế, tự tin vào chính bản thân mình, tin rằng mình sẽ tự mình làm lên tất cả, giàu có, hạnh phúc. Vậy mà cô đã đồng ý lấy một anh chàng đẹp trai, con nhà giàu, cô không chắc mình có hiểu hết hắn hay không.Một người có thể lấy một người mà họ không hiểu hết, nhưng không nên cưới một người mà họ không yêu. Và lúc này, cô không hiểu sao mình lại lựa chọn như vậy vì cô không hiểu và cũng không yêu chồng cô, người đang ngồi ngay sau lưng cô, gần cửa ra vào, với một cô gái đẹp mà cô không biết. Cô thấy mình may mắn khi cả ba đứa đều không nhận ra hắn dù đã xem ảnh cưới của cô rồi. Cô đã không nhìn họ thêm lần nào nữa, nhưng những lời bọn bạn nói làm cô thấy tủi thân, chồng đang ngồi với một phụ nữ khác mà cô, vợ anh ta, thậm chí còn không dám quay lại nhìn, cô lại càng không thể tiến lại phía chồng. cô xấu hổ, vì ngay từ đầu cô đã không nhận hắn là chồng cô với lũ bạn, vì ngay từ đầu cô đã không đủ tự tin để tin rằng người phụ nữ kia chỉ là bạn, là đồng nghiệp. Cô sợ, sợ không dám nghĩ về tương lai, sẽ thế nào nếu hai người không yêu, liệu cô có bao giờ có được hạnh phúc.

Rời Vincom, cô thấy mình rối bời, lúc ấy, nơi duy nhất cô thể đi ngoài căn hộ của hai người là nhà bố mẹ chồng cô. Cô gọi điện cho mẹ:

- Mẹ ạ, con Phương đây. Hôm nay con đến đó mẹ nhé.

- Tất nhiên rồi. Mấy giờ hả con.

- Ngay bây giờ ạ.

- Ừ thế thì hay quá, con đến rồi hai mẹ con mình đi siêu thị, chúng ta sẽ chuẩn bị bữa tối.

- Vâng ạ.

Đoạn đường từ rạp đến nhà bố mẹ chồng cô chưa bao giờ dài như vậy, trong suốt quãng đường cô chìm trong một cảm giác nặng nề, nỗi sợ hãi sự cô đơn ùa tới, nếu cô không có được tình yêu thì cuộc đời cô sẽ ra sao, cô có trở nên một thiếu phu nhân đơn độc ngay giữa sự giàu có này? Cô biết nỗi sợ này luôn đâu đó trong cô, nhưng chưa bao giờ nó trỗi dậy mạnh mẽ như vậy. Đúng vậy, cô biết mình đã sai ở đâu rồi, như người ta vẫn nói, tiền không mua được hạnh phúc, cô cần tình yêu.

Gặp mẹ làm cô yên lòng hơn, vẻ đẹp của bà và nét vui mừng hiện lên trên khuôn mặt bà lúc cô đến khiến cô trấn tĩnh lại, giữa họ như có một sợi dây giao hảo vô hình, bà là tương lai của cô? Buổi chiều mua sắm và chuẩn bị bữa ăn, cô gần như đã quên đi nỗi lo của mình, cho đến khi bà gọi điện cho con trai, bảo hắn về sớm để dùng bữa tối.

***
Hắn nhăn nhở cười với cô khi cô đỡ cặp cho khi hắn đến. Cô nhớ hình như mình đã nhăn mặt, không biết có bĩu môi không nữa, nhưng hắn đã vòng tay dưới eo cô, kéo cô lại, kiss nhẹ lên môi rồi nhanh chóng buông tay ra khiến cô gần như bị hẫng. Cô tự cười chính bản thân mình khi cô giống như một người vợ từ đầy hờn dỗi và trách móc nhanh chóng tha thứ tất cả, chỉ vì một nụ hôn và một cái buông tay.

- Công việc của con dạo này tốt chứ? Bố hỏi hắn

- Vâng. Con đang làm dự án vay vốn cho công ty, vẫn đang trong giai đoạn đàm phán.

- Con định bao giờ thì về làm với bố con đây?

- Mẹ, con vẫn chưa học xong mà.

Câu trả lời của hắn làm cả bố và mẹ hài lòng. Hắn không làm việc cho công ty của ông nội và bố mà làm cho một công ty nước ngoài, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ giữa họ có mối bất hòa, nhưng không phải vậy. Ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, chí hướng cũng không đến nỗi tồi, cô nghĩ, nhưng vẫn hẹn hò giữa giờ làm việc.

- Vợ này, hôm nay em trốn học đúng không? Hắn bất ngờ hỏi chỉ ngay sau ý nghĩ của cô.

- Không, em được nghỉ, sao anh lại hỏi vậy.

- Anh thấy em ở Vincom.

Không thể tin nổi, hắn thấy mình? Mà tại sao lại nhắc đến VinCom nếu hắn đã hẹn hò ở đó?

- Được nghỉ nên em đến đó cùng các bạn. Sao anh lại ở đó?

- Cùng một cô gái xinh đẹp, nhưng khó tính.- Hắn tủm tỉm cười- Đến giờ vẫn nhất định chỉ cho vay 75% yêu cầu của công ty.

Vậy là đã rõ, cô đã hiểu nhầm hắn. Phải rồi, văn phòng BIDV ở ngay trong VinCom tower, “cô gái xinh đẹp nhưng khó tính” ấy là nhân viên ngân hàng. Cô thấy hai má mình nóng bừng, nếu hắn biết mình nghĩ gì thì thật xấu hổ làm sao.

***
Tối hôm ấy hai người ngủ trong phòng cũ của hắn. Cô tự tìm cho mình một cuốn trong tủ sách của hắn, nằm trên giường và đọc.

Hắn bước ra từ trong nhà tắm, người tỏa ra mùi thơm của sữa tắm for men, không ngước mặt lên nhìn nhưng cô ngửi rất rõ mùi ấy. Không giống như hôm trước chần chừ một lúc rồi mới lên giường, hôm nay hắn chui ngay vào chăn, nằm cách xa cô, vòng hai tay ra phía sau gối đầu, mắt nhìn lên trần nhà.

- Em đọc tin nhắn chưa?

- Tin nhắn nào cơ? Cô rời mắt khỏi cuốn sách.

- Thế thì em chưa đọc rồi.

Cô ra khỏi chăn, lôi chiếc điện thoại di động ra từ túi xách.Vợ, em trốn học đến đây chơi đấy à?

- Em xin lỗi, cả ngày hôm nay em không để ý đến nó. Không phải em nhận được mà không trả lời đâu đấy.
Hắn không nói gì, vẫn nằm vậy, gối lên tay và nhìn trần nhà.

- Em đi ngủ đây- rồi cô đưa tay tắt chiếc đèn đọc sách bên đầu giường của mình.

Hắn cũng tắt chiếc đèn bên hắn.

Hôm nay là một ngày đầy sự kiện, cô nằm trong bóng tối và nghĩ về nó, ban đầu là nỗi thất vọng khi nghĩ chồng mình đang hẹn hò cùng một cô gái khác, sau đó lại là nỗi thất vọng khi cô nói dối các bạn mình, cô nghĩ cả về nỗi lo sợ không yêu và không được yêu, rồi tất cả tan biến, một cái ôm, một nụ hôn,một tin nhắn không được trả lời. Cô tự hỏi đau buồn và hạnh phúc từ đâu mà ra, phải rồi, nó đến từ suy nghĩ của chính cô, cũng trong hoàn cảnh ấy, nếu cô nghĩ tích cực thì cô đã không phải nhận sự bức bối. Thế giới tốt đẹp đến đâu phụ thuộc rất nhiều vào cách nhìn, cô muốn được vui vẻ và hạnh phúc, mọi người cũng muốn được vui vẻ và hạnh phúc. Cô muốn được yêu, cô sẽ yêu. Ai đó nói đúng, để hạnh phúc, hãy yêu những gì mình có.
chap 3

Cô rời khỏi chăn, lấy từ trong túi ra lọ nước hoa hồng mà mình mua lúc chiều, đổ một ít ra tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa lên tay chồng. Cô bắt đầu từ mu bàn tay sau đó cầm nhẹ vào tay hắn, ngửa lên và áp tay mình vào. Trong lúc ấy hắn đang ngủ, hai mắt ngắm nghiền, Phương định quay người đặt lọ nước hoa hông ra bàn trang điểm thì hắn đột ngột lắm lấy cổ tay cô, hai mắt mở to và nhìn thẳng vào cô khiến cô giật mình và có phần lo sợ. Hắn kéo mạnh cô về phía mình khiến cô phải cố rướn cổ lên để mặt cô không chạm vào mặt hắn. Nhanh như cắt, hắn trở mình và cô nhận thấy hắn đã ở trên cô. Hắn cầm chai nước hoa hồng, đặt lên cạnh chiếc đèn ngủ đã tắt, rồi từng ngón tay hắn đan vào tay cô, kéo hai cánh tay cô cao qua đầu, tỳ chặt xuống giường.

- Em làm gì vậy?

Hắn hỏi nhưng dường như không chờ câu trả lời vì ngay khi ấy hắn cúi xuống hôn cô. Ướt và ngọt. Giống như đang nhấp một chút Monteverdi, ban đầu thấy ướt và ngọt, sau đó để cảm nhận được hết vị ngon của rượu, cần phải thử thêm một chút nữa, giữ rượu trên lưỡi một lúc lâu, cảm nhận vị ngọt của nó lan tỏa, từ đầu lưỡi, rồi cuống họng, rồi lan qua ngực và đi toàn cơ thể. Cô hôn lại hắn, mạnh mẽ và không chút ngượng ngùng như thể cô chỉ đang uống 1 ly Monteverdi. Bất ngờ cô ngừng lại, nhìn hắn, thật lâu…

- Em đã luôn muốn được thoa nước hoa hồng vào tay chồng.

Hắn nghe rõ câu trả lời, rời tay mình khỏi hai tay cô, một tay hắn luồn vào mái tóc, đỡ đầu cô cao hơn để đón nhận nụ hôn, tay kia nhẹ nhàng mân mê những chiếc khuy áo của cô. Đôi tay được giải phóng của cô chỉ còn biết vòng ra sau lưng hắn, hắn hôn làm cô cảm thấy như mình đang đi giữa trận cuồng phong và cơ thể hắn là chỗ dựa duy nhất giữa trận cuồng phong ấy. Cơn mưa Monteverdi tưới rượu lên tấm thân trần của họ, và trận cuồng phong thật sự bắt đầu khi cô thấy mình ướt…sẵn sàng…và cô đón hắn vào.

Những cơn gió bão không ngừng rung giật, như muốn kéo cô và hắn ra khỏi nhau, nhưng cô vẫn ghì chặt lấy hắn, đón nhận tất cả từ cơn bão do chính cô và hắn tạo ra: sợ hãi, đau đớn, ướt át, và ngọt ngào.

Sáng hôm sau, cả hai rời nhà bố mẹ chồng cô sớm. Sau chuyện đêm qua, cô vẫn chưa dám nhìn vào mắt hắn, cô thấy xấu hổ, như đứng trước một cậu bạn mà cô thầm thích hồi cấp 3 vậy, cô ngồi cạnh vô-lăng , không dám nói gì lại càng không dám quay sang nhìn hắn. Hạnh phúc là gì, thật khó mà định nghĩa, đôi khi hạnh phúc là cảm giác ngượng ngùng như thế này sau một đêm giông bão, cô thấy mình hạnh phúc.

Vẫn luôn tồn tại hàng ngàn câu hỏi trong cô về cuộc gặp gỡ này, tại sao hắn cầu hôn cô khi cả hai gần như chẳng hiểu gì về nhau, tại sao cô lại đồng ý khi cô còn qúa trẻ, tại sao cô lại có nhiều cảm xúc lạ về hắn như vậy, tại sao cô lại đang nghĩ về hắn nhiều như thế này…Cô biết người ta chẳng bao giờ giải thích hết được tại sao, vì thế cô không cố tìm câu trả lời cho những câu hỏi tại sao nữa, cô chỉ muốn biết, lúc này hắn đang nghĩ gì.

- Em muốn ăn gì không? Hắn hỏi

Câu hỏi của hắn khiến cô quay sang nhìn, cô thấy hắn tựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng và khuôn mặt thật bình thản.

- Mình về nhà, em sẽ chuẩn bị bữa sáng- Cô trả lời, quay đầu không nhìn hắn nữa.

- Bữa sáng giống lần trước chứ?

- Vâng. Trứng rán.

Cô trả lời, không dấu được nụ cười trên khuôn mặt, câu hỏi của hắn khiến cô nhớ lại nhiều tháng trước, chỉ 12 tiếng sau lần đầu tiên gặp người này, mình đã chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy ăn, và mình cưới anh ấy, cũng nhanh như chuẩn bị một bữa sáng vậy.Đó là một buổi chiều muộn mùa đông, cô từ nhà bạn về, đang trên đường đi bộ ra bến xe buyt thì thấy một cô bé chạy qua, vừa chạy vừa khóc. Sau khi thấy cô bé vào nhà an toàn, cô mới yên tâm quay lại. Và khi ấy, cô gặp hắn. Hắn bị đánh bởi 4 gã thanh niên khác.

Cô còn nhớ rõ tiếng quát tháo đầy thách thức của bọn chúng khi chúng đánh hắn:

- Thằng này,mày muốn chết phải không?

- Anh, cho nó chết.

Rồi cô nhớ hai trong số bọn chúng khóa tay chồng cô, một thằng rút ra một con dao, cười nhếch mép vẻ doạ dẫm.

- Ai cho mày xía vào chuyện của bọn tao?

Cô lờ mờ hiểu ra câu chuyện, 4 thằng du côn định làm hại cô gái còn người kia vì ra tay giúp mà bị chúng đánh, cô phải làm gì đó. Và tất cả những gì cô có thể làm ngay lúc ấy là lấy cây còi cô mang trong túi ra, lấy hết sức, thổi thật to. Tiếng còi của cô làm mấy thằng du côn mất tập trung, có lẽ chúng nghĩ là bảo về tới, trong tích tắc ấy, hắn vùng mình thóat khỏi bị khóa tay, thằng cầm dao đã cố chém hắn nhưng bị hụt, lúc ấy cô chẳng biết làm gì, vẫn đứng trong bóng tối, huýt liên tục vài tiếng nữa. Cuối cùng thì tiếng còi của cô cũng đuổi được bọn chúng đi.

- Anh ơi, anh có sao không?

- Cảm ơn! Không sao.

- Anh bị chảy máu rồi.Tôi sẽ đưa anh về. Nhà anh ở đâu vậy?

- Gần đây... số 8.

Lần đầu tiên cô gặp hắn như vậy đấy, phải chăng là định mệnh?

- Anh có đau không?

- Chỉ có 4 tên đầu gấu đánh tôi thôi.- Hắn đã hài hước trả lời cô như thế, chắc lúc ấy hắn muốn nói chỉ có 4 tên đầu gấu đánh tôi thôi, cô nghĩ là tôi không đau sao?

- Là tôi hỏi thế. Tôi đã trông thấy chúng đánh anh, lại còn nhát dao ở cánh tay nữa. Phải băng lại thôi. Tủ thuốc ở đâu vậy ạ?

- Tôi cũng không rõ nữa,cô tìm giúp tôi được không?

- Sao anh lại không biết tủ thuốc nhà mình ở đâu?

Cô không quan tâm đến câu trả lời, tìm thuốc và băng bó cho hắn, vừa làm vừa như độc thoại:

- Tôi đã nhìn thấy cô gái, đã chạy theo cô ấy về nhà.giờ này cô bé đã ở nhà an toàn rồi.

- Tôi đến thì nhìn thấy mấy thằng đó đang đánh anh.Chẳng biết làm thế nào nên tôi đành thổi còi.

- Anh biết không, tôi luôn mang theo một chiếc còi khi phải đi ra ngoài vào buổi tối.

- Nếu tôi không đến kịp thì có lẽ anh đã lĩnh thêm mấy nhát dao nữa rồi.

- Vết thương này rất dễ để lại sẹo...Sau này anh có thể kể với các con của mình rằng bố đã chiến đấu để cứu một cô gái khỏi kẻ xấu…

- …và chúng sẽ hãnh diện kể với bạn bè về điều đó.

Hắn đã nói gì nhỉ, thật may cô vẫn nhớ hắn đã nói gì:

- cảm ơn ! vậy tôi cũng phải biết tên người đã tránh cho tôi vài nhát dao chứ.

- !!!(ặc ặc không biết nên để NV nữ tên là gì)

Đó là cách mà hắn biết tên cô, còn cô, được hắn đưa cho một tấm card, khi ấy cô đã nghĩ gì nhỉ, à, lúc ấy cô nghĩ, đúng là nhà giàu, bày đặt đưa card.

- Tôi có phải đối tác đâu mà anh đưa card chứ. Tôi đi về đây. Chúc anh mau khoẻ, mong rằng chúng ta không gặp lại nhau trong tình huống như thế này nữa.

- Cô gái, cái còi đó sẽ không phát huy tác dụng lần thứ hai đâu.Bây giờ cũng muộn rồi đấy. Hãy ngủ lại nhà tôi đi.

- Tôi chưa đủ Mỹ để ngủ lại. Cảm ơn anh. Tạm biệt!

- Có nhiều phòng mà.

- Cảm ơn anh,tôi về đây.

- Vậy tôi đưa cô về.

- Anh hãy đi ngủ đi.Tôi sợ rằng anh còn không đứng dậy được nữa.

Cô đã từ chối lời đề nghị đó để rồi phải đối mặt với nỗi sợ hãi lúc ra về, trời tối cộng sự việc ban chiều xảy ra với cô gái làm cô chùn bước. Như là định mệnh vậy vì cô không hiểu sao mình lại ngủ lại, thay vì trong một căn phòng ấm áp, là ở ngoài hiên nhà hắn.

Các bạn đọc giả,,các bạn có nhận thấy những điều đặc biệt hay xảy đến với nữ nhân vật của chúng ta vào buổi sáng hay không, sáng hôm sau ngày đấy cũng vậy, nam nhân vật của chúng ta tỉnh dậy trước, bắt gặp nữ nhân vật ngay trước thềm cửa nhà mình.

- Chào buổi sáng.

- …

- Tôi nhớ là mình đã mời cô ở lại và còn đề nghị đưa cô về. Tại sao cô từ chối và ngủ ở đây?

- Tôi phải đến trường, tôi xin phép đi đây ạ.

- Từ đây ra bến xe buýt cũng mất 15 phút, nếu không may cô sẽ phải chờ thêm 15 phút nữa. Tôi e rằng cô sẽ bị muộn.

- …

- Vậy hãy vào nhà nấu giúp tôi bữa sáng. Sau khi ăn sáng xong tôi sẽ đưa cô đi.

- Anh nói cũng đúng, nhưng tôi không biết nấu đâu ạ.

- Tủ lạnh nhà tôi cũng không có nhiều thứ đâu, trứng rán thì sao?

- Cái đó thì tôi biết.

Cô mỉm cười khi nhớ tới đây, từ ngày đó tới giờ cô vẫn không biết thêm nhiều món mới, vẫn là món trứng, nhưng chẳng sao, cô sẽ cố gắng làm tốt. Chất lượng hơn số lượng, cô nghĩ thế.

Đấy là lần đầu tiên, còn lần thứ hai cô gặp hắn là khi bố mẹ cô gái được hắn cứu mời cô và hắn bữa cơm cảm ơn của họ ở khách sạn Deawoo. Nhà họ không hiểu bằng cách nào đó đã tìm ra cả 4 thằng kia và hắn, nhưng tài mấy thì cũng không biết đến cô, cô được mời tới là do hắn, hắn bảo với họ là còn nhờ có cô nữa. Lần thứ ba, cô đến thăm cô giáo cũng ở Deawoo, thấy hắn đi cùng một cô rất xinh ở đấy, bình thường cô cũng chẳng để ý người ta đến khách sạn với ai, có xinh hay không, nhưng khi ấy cô cho rằng mình có biết hắn nên cho mình quyền được để ý một chút. Cô không biết là hắn cũng nhìn thấy cô vào chính ngày hôm ấy, khi cô cười đùa, nói chuyện cùng hội bạn ở sân khách sạn. Rồi sau đó, cô, vốn không phải thành viên ban đối ngoại của câu lạc bộ, đi xin tài trợ của công ty xây dựng, và gặp hắn.

Số lần họ gặp nhau trước lời cầu hôn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô chẳng còn quan tâm đến điều đó nữa vì cô biết mình yêu hắn. Anh ấy có yêu mình không? là điều duy nhất cô còn quan tâm, cô muốn có câu trả lời, câu trả lời cho câu hỏi mà cô đoán mình sẽ chẳng bao giờ dám nói ra

Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.DucPhong9x.Wap.Sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www. DucPhong9x.Wap.Sh - Thế giới đích thực trên di động.


Chap 4
Ăn sáng xong, cô biết hắn sẽ chuẩn bị để đi làm ngay, nhưng như vậy thì nhanh quá, cô thấy tiếc thời gian, giờ thì cô đã hiểu thấy nhớ ngay cả khi ở bên là như thế nào. Cô vào phòng, thấy hắn đang chọn áo, cô đến gần, đứng cạnh, mở rộng cánh tủ còn lại, và lấy ra chiếc thích nhất, cái mà hắn đã mặc buổi sáng đầu tiên đưa cô về. Không nhìn hắn, nhưng cô đoán hắn đang cười, hắn treo chiếc định mặc lên giá, và ngay trước mặt cô, ngay lúc ấy, không lưỡng lự cởi chiếc áo phông mình đang mặt vứt lên giường. Hắn cầm lấy chiếc áo từ tay cô, vừa mặc vào người vừa nói:

- Cài giúp anh.

Cô không nói gì, cô cười thầm bản thân, hắn bảo cô làm điều mà cô thực sự thích. Cô cẩn thận cài từng chiếc cúc áo, từ chiếc trên cổ cho tới chiếc cuối cùng. Khi cô định ngửa cổ lên nói với hắn thì hắn đã hôn cô rồi, lên trán. Bốn mắt nhìn nhau, cô xấu hổ, nhưng không phải vì nụ hôn trên trán, mà xấu hổ vì cô còn muốn nhiều hơn thế. Hắn vòng tay dưới hông cô, kéo cô về phía hắn, thật gần và thật chặt, hôn nhẹ lên môi cô. Nụ hôn nhanh đến nỗi cô chưa kịp phản ứng gì, ít ra là hôn lại, cũng nhanh như thế, hắn buông tay khỏi người cô và một lần nữa lại làm cô hẫng. Hắn rất giỏi việc ấy, hôn rồi buông tay, cô nghĩ.

- Anh đi đây.

Cô không nói gì, đúng hơn là không biết nói gì, tận khi hắn ra khỏi phòng mới lí nhí một tiếng vâng.

***
Bar SeanP vẫn thế, vẫn đông khách đặc biệt là thanh niên của thế hệ mới, những người bận rộn và kiếm được tiền, nhưng hôm nay bar khác ngày trước một chút, bởi có một khách hàng mới kết hôn, là hắn. Hắn và hội bạn vẫn ngồi chỗ cũ, vẫn đồ uống cũ, nhưng câu chuyện chuyển từ những cô gái sang một cô gái, vợ hắn.

- Chú rể mới, uống đi nào

Cả hội cụng ly, uống.

- Chú rể mới, tao không hiểu sao mày làm thế.

- Lần trước chẳng nói rồi còn gì, tao thích thế.

- Thì tao không hiểu tại sao mày thích thế đấy. Bây giờ người ta chỉ lấy vợ vì quá già hay vì bố mẹ giục thôi…mày thì, trẻ và chẳng ai ép cả.

- Đừng nói là nhu cầu sinh lý nhá, mày hoàn tòan có thể có được điều ấy ngay cả khi không kết hôn.

- Nhìn đi- một gã nhìn ra quầy bar, ám chỉ hội bạn nhìn về phía các cô gái trong trang phục đúng kiểu đi bar buổi tối- tất cả đang chờ mày, như thể chỉ dành cho mày vậy.

Hắn chỉ uống và cười.

- Mày có biết điều tồi tệ là gì không, chú rể mới? Đừng nói đến chuyện mày chủ động làm quen, ngay cả khi một trong số họ chủ động đến làm quen với mày, mày cũng không thể dễ dàng chấp nhận…

- Sao lại không? Hắn cười trả lời

- Tại vì mày đã có vợ rồi hiểu không. Hầu hết họ khi cặp với mày đều nghĩ đến việc sẽ cưới mày, còn vợ mày, ôi tao không chắc…đại loại như đánh ghen, cãi lộn…

- Thuê thám tử theo dõi, mày chẳng còn tự do- một gã khác thêm vào

- Không khủng hoảng như thế chứ? Sao chúng mày biết? hắn cười.

- Chú rể mới, tự tin quá đấy, đàn bà, nhiều chuyện lắm. Hay…có gì đặc biệt hả?

- Có.

- Thế nào?

- Sex…, và chuẩn bị bữa sáng, chọn áo sơmi…cả cài cúc áo nữa.

Tất cả rộ lên sau câu trả lời của hắn

- Đừng thế chế, chẳng giống mày tí nào.

- Cái đó thì cô nào chẳng làm được.

- Gilly không làm được…- một gã lỡ lời, tất cả im lặng.

Hắn uống nhưng không còn cười nữa. Hắn yêu Gilly, nhưng Gilly không là của hắn. Hắn-đẹp trai, hắn-con nhà giàu, hắn-không phải là không giỏi giang nhưng đứng trước Gilly luôn trở thành một thằng ngốc. Gilly thông minh, Gilly giàu có vì vậy Gilly tự tin, nếu những cô gái khác đỏ mặt trước hắn thì Gilly lại cười phá lên khi hắn nói thích cô, rồi bảo mình cũng thế. Cô giống như một cơn gió không bao giờ dừng lại, sống hết mình, cô bảo yêu hắn nhưng cô còn yêu nhiều thứ khác hơn, cô muốn đi thật nhiều nơi, với Gilly như gió, bay đi bất kỳ đâu, làm tất cả những gì mình thích mới là cuộc sống. Cô đi nhiều nơi, làm việc ở mọi nơi, và đó là khoảng cách lớn nhất giữa họ, hắn không thích thế, hắn không chắc Hà Nội có phải nơi tốt nhất hay không nhưng chuyển đến một thành phố khác để rồi lại chuyển đi làm hắn thấy không an toàn. Lần cuối họ gặp nhau, Gilly đã nói Mình yêu Hà Nội, nhưng nếu mình xa Hà Nội thì mình sẽ càng thấy nhớ và yêu hơn. Hắn biết Hà Nội là hắn, vì vậy hắn đã để cô đi, rồi chôn giấu mối tình đầu trong lòng suốt 4 năm qua, mặc cho hắn đã có thêm bao nhiêu bạn gái, nhưng hễ nhắc đến Gilly là chạm đến nỗi đau của hắn.

Hắn đứng dậy, không tỏ vẻ tức giận nhưng mấy thằng bạn thân thừa biết lý do.

- Tao về đây. Vợ đang chờ ở nhà. Như chúng mày nói đấy, đàn bà nhiều chuyện lắm.

Không ai cố giữ hắn lại, kể cả gã vừa nhắc tới Gilly. Đợi hắn đi rồi, gã mới nói với mấy thằng còn lại

- Nó còn chưa biết tin đã về.

- Tin gì?

- Gilly về Việt Nam rồi.

- Trời. chuyện quái gì đây. Nó chỉ vừa mới cưới xong, nếu cô ta về sớm hơn một chút…

- Thì sao nào, nghe nói về làm đại diện cho công ty, chắc là ở lâu dài, nhưng thế thì đã sao.

- Sắp có chuyện rồi đây- cả hội trầm ngâm uống tiếp, thi thoảng có nói sang chủ đề khác nhưng trong lòng ai cũng lo cho hắn.

***
Đó là một buổi chiều hè u ám, có lẽ trời sắp mưa. Hắn đang trên đường xuống garage thì thấy Gilly đứng ngay sảnh tòa nhà, phải mất một phút để hắn nhìn cô, chấn tĩnh rồi tiến lại

- Chào cậu

Gilly quay lại, nở nụ cười thật tươi như nó vẫn thế, quàng hai tay ôm lấy cổ hắn

- chào cậu. Nhớ cậu quá.

- Sao cậu lại ở đây?

- Chờ cậu thôi. Thông báo cho cậu tin mới nhất nhá.

- ừ, gì vậy?

- Mình sẽ làm việc ở đây. Hà Nội. Bất ngờ không, mình biết cậu sẽ vui như mình vậy.

Hắn yên lặng nhìn cô nói

- Đã lâu lắm rồi nhỉ, giờ chúng ta đi đâu đây, nhà cậu nhé?

- Gilly, mình đã không còn ở đó nữa.

Gilly hơi bất ngờ với câu trả lời, đúng hơn là với sự thay đổi.

- Vậy à? Vậy chúng ta sẽ đi uống gì đó gần chỗ mới của cậu chứ?

- Tất nhiên rồi, chờ mình lấy xe.

Hắn rối bời, hắn không nghĩ được nhiều, chỉ biết lái về phía Parkinson. Gilly đã trở về, Gilly sẽ ở lại, đảo lộn cuộc sống mà hắn đang có. Nếu 4 năm qua hắn học được cách quên cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, hắn không biết làm gì với chính mình, hắn không chắc liệu mình có còn yêu, 4 năm…một khoảng thời gian dài.

Họ đến Dazz, một quán ngoài trời trên sân thượng Parkinson, hắn gọi cà phê, còn Gilly, đã không còn gọi chanh leo như trước nữa, cô uống cocktail Ita, loại mới của quán mà hắn cũng chưa từng uống.

- Mình đã đến Nam Mỹ, rồi sau đó đến Tây Ban Nha. Bây giờ tiếng Tây Ban Nha của mình chỉ kém tiếng Anh một chút thôi.

Hắn cười:

- Mình thì chỉ biết tiếng Anh thôi.

- Chúng ta đều biết là tiếng Anh của cậu tốt mà, hơn mình ấy chứ.

- Đã lâu rồi, có lẽ giờ cậu giỏi hơn rồi.

- Thôi đừng tranh luận nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Thế nào, cậu có bạn gái rồi chứ?

Hắn bất ngờ vì sự xuất hiện của Gilly, hắn đã nhớ cô nhiều, nuối tiếc cũng nhiều, tiếc vì để cô đi, tiếc vì khi gặp lại đã không thể tỏ ra nhiều như đã nhớ. Không biết có phải vì nuối tiếc không mà hắn chỉ trả lời một tiếng Ừ. Câu trả lời chỉ là một phần sự thật, không, đó không phải là một phần sự thật, đó là một lời nói dối, hắn không cho Gilly biết hắn đã kết hôn bằng một tiếng ừ.

Gilly vờ lườm hắn:

- Cậu này, cậu không thể nói dối à. Ngay cả khi có rồi cũng cứ nói : mình luôn nhớ cậu, mình không có ai cả chứ- rồi cười.

- Mình luôn nhớ cậu. hắn nhìn thẳng vào mắt cô và nói câu ấy.

Gilly tỏ ra vui vẻ, nhưng cô tránh ánh mắt của hắn, cô biết là vì cô mà họ không thể tiếo tục ở bên nhau, chính cô là người ra đi, vì vậy cô chẳng có quyền gì khi yêu cầu hắn làm điều đó. Cô biết mình trở về làm hắn buồn nhiều hơn là vui, vì vậy cô tỏ ra vui vẻ, tỏ ra như không có chuyện gì mặc dù cô hiểu rõ hơn ai hết lý do cô trở về, vì cô nhớ hắn, đã đến lúc cô dừng lại, và cô muốn hắn là người ở bên.
Thang máy từ tầng thượng xuống chỉ có hai người, đó là khoảnh khắc quý giá trong buổi gặp gỡ ngày hôm nay, Gilly không muốn nó trôi đi vô nghĩa.

171615…1098…

Vẫn chỉ có hai người trong thang máy, cô quyết định, quay sang, hôn hắn. Đó là nụ hôn khó khăn, nụ hôn của xa cách, của nhớ nhung, nụ hôn của nuối tiếc. Mặc cho hắn không có phản ứng gì, Gilly vẫn quàng tay cô qua cổ hắn, hành động nhắc hắn nhớ lại quá khứ, hành động làm hắn quên đi mình đã kết hôn, quên đi họ đang ở trong thang máy, của Parkinson. Hắn nhớ Gilly rất nhiều, bất giác hắn vòng tay ôm lấy cô, dường như quên đi hiện tại, cứ để thời gian trôi đi, cứ để thang máy trôi đi

543.

Thang máy dừng lại, bất ngờ khiến hắn và Gilly chưa kịp buông tay ra khỏi người nhau, thậm chí nếu ai đó đứng chờ ngay trước thang máy còn có thể thấy họ hôn. Cánh cửa mở ra, cô đứng đó, thấy tất cả, chồng cô đang hôn ai đó mà cô không biết, ngay tại khu nhà của họ, cô còn thoáng thấy cánh tay hắn đặt trên người cô gái. Một giây để bao biện…người này không phải…một giây để bênh vực…anh ấy không hôn, là cô ta thôi…một giây để ngỡ ngàng, để đứng đờ người trước cảnh tượng ấy, để chờ đợi một lời giải thích.
Hắn muốn nói gì đó nhưng không thể, hắn biết mình sai, với cả hai người phụ nữ, vừa muốn giấu Gilly chuyện đã kết hôn, vừa muốn giải thích với vợ rằng không phải như thế, nụ hôn đó chỉ là nụ hôn trao cho người bạn cũ, nhưng chính hắn cũng không chắc liệu Gilly có chỉ là một người bạn cũ hay không. Hắn nhấc chân, định bước ra cửa, về phía cô nhưng Gilly giữ tay hắn lại:

- Cậu đi đâu thế?

Bằng ấy thời gian đủ để cánh cửa thang máy đóng lại, cô không còn trông thấy hắn, tất cả những gì đọng lại là hình ảnh cô gái cầm lấy tay hắn, giữ hắn lại và hắn đã từ chối chạy về phía cô, từ chối ánh mắt hoảng hốt mong một lời giải thích.

Khi cánh cửa đóng lại, cô ước mình tức giận, cô ước mình gào thét, trái tim cô có thể chịu được tất cả những điều ấy, nó chỉ không thể chịu nổi nỗi buồn. Cô không tức giận, cô không gào thét, cô chỉ buồn.  

Sang Trang 2