Từ hôm đi dự tiệc ở dinh thự của John thì quan hệ giữa Hân và Kiệt có
chút tiến triển chỉ chút thôi nhé, giống như 2 người xa lạ đang dần làm
bạn với nhau vậy.
Hôm nay chủ nhật cả nhà ba người, Hân, Kiệt & Bin đều ở nhà, cả 3 đang ngồi coi ti vi và ăn trái cây.
-Thưa cô cậu, Ông Bà chủ mới về ạ. [1 người giúp việc từ ngoài cửa xách hành lý vào nói với Hân].
Đang
ăn trái cây nghe cô giúp việc nói thì miếng trái cây trên tay Vợ chồng
nó đồng loạt rớt xuống, miệng há hốc, mắt trợn trắng.
-HẢ???? Cái gì chứ ! [vợ chồng nó cùng lên tiếng]
-Cả nhà hạnh phúc nhỉ, cùng ngôi xem ti vi, ăn trái cây.
Mẹ Hân (bà Lan) từ ngoài cửa bước vào vui vẻ khi thấy vợ chồng nó đang ngồi cùng nhau.
-Hỳhỳ...mẹ...mẹ với ba mới về.
-Sao ba mẹ về không báo để tụi con ra đón.
-Ba mẹ muốn tạo bất ngờ với mấy đứa mà. Ông thông gia cũng gửi lời hỏi thăm đến vợ chồng con đó.
-Dạ. [vợ chồng nó đồng thanh]
-Oa....oa.....Ba mẹ về chỉ biết anh chị thôi, ba mẹ quên Bin òy, Bin giận ba mẹ luôn.
-Ôi..ôi cục cưng của ta, sao ta quên con được. [Ông bà Tâm lại ôm Bin]
Cả
nhà 5 người cùng ngồi nói chuyện, hàn quyên tâm sự với nhau. Nhóc Bin
giống như nội gián của ông bà, Bin ngồi kể mọi chuyện của vợ chồng nó
cho ông bà nghe nhưng may là Bin nói toàn là điều tốt làm vợ chồng tụi
nó xém rớt tim ra ngoài.
Vợ chồng nó nghe tin ông bà sang thăm thấy
lo sợ là vì không muốn ông bà thất vọng. Mỗi lần ba mẹ Hân gọi điện
sang hỏi thăm Hân và Kiệt thì Hân đều nói là vợ chồng nó sống rất hạnh
phúc.....nhưng thật ra thì chẵng đâu ra đâu.
-Ba mẹ sang đây định ở bao lâu vậy? [Hân lên tiếng hỏi]
-À...ba mẹ định ở đến khi nào tụi bây sinh cháu cho 2 ông bà già này. [bà Lan nói]
Đang uống nước nghe bà Lan nói làm Kiệt sặc nước ho túi bụi.
-Con có sao không? [ông bà quan tâm hỏi]
-Dạ....không.
-Thôi
trở lại vấn đề, vấn đề này là vấn đề quan trọng. Ba mẹ và ông bà thông
gia muốn biết chừng nào 2 đứa sinh cháu cho mấy ông bà này đây. [ông Tâm
làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi]
-Dạ...chuyện này...chuyện này từ từ tính, tụi con đang rất bận. [Hân trả lời]
-Bận gì, tụi bây nghỉ làm đi chơi được chẵng lẽ nghỉ sinh con không được sao? [Bà Lâm giận gắt nhỏ]
-Tụi bây nghĩ ở nhà khỏi đi làm cũng khỏi lo chết đói mà ở đó làm bộ bận việc à? [Ông Lâm cũng chêm vào]
Vợ
chồng nó không biết nói thêm gì, xụ mặt xuống ngồi đó mà nghe 2 ông bà
giảng đạo sinh con, sinh cháu. Nghe 2 ông bà giảng đạo xong, tụi nó xin
phép về phòng nghĩ sớm để mai đi làm.
-AAAAAA....chán thật đấy, sao số tôi khổ thế không biết. [Hân đập bụp bụp vào gối than thân].
Kiệt
thì không nói gì chỉ ngồi nhìn Hân mỉm cười. Anh thì rất muốn Hân sinh
con, anh muốn có 1 đứa con kháu khính, 1 đứa con gắn kết anh và Hân
nhưng anh lại sợ Hân không muốn cũng sợ ba mẹ Hân biết chuyện anh có
người khác bên ngoài, anh sợ ba mẹ 2 bên biết chuyện Hân và anh không
yêu nhau nhưng thật chất là Hân không yêu anh rồi tách anh và Hân ra với
lý do "không yêu sống chung thêm đau khổ".
-Wê.....wê.....anh bị sao thế?
Đang mãi lo suy nghĩ không hay biết Hân đang quánh anh túi bụi.
-Đau, cô làm gì thế. [anh gắt Hân]
-Tôi tưởng anh chết ngồi rồi chứ. [Hân trề môi với Kiệt]
-Cô ngon trề môi lần nữa đi, coi tui có cắn không?
-Ngu à, thôi tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ sơm để lấy sức mai đi chơi với người tình Thảo Ly bé bỏng của anh.
-Cô nói vậy ý là sao? Cô đang ghen à?
Anh nằm xuống cạnh Hân kề sát tai Hân nói nhỏ.
-Anh điên à, làm gì tôi phải ghen, chán ngắt đừng có mà làm phiền tôi ngủ.
Kiệt
hôn chụt vào môi Hân rồi nằm xuống ngủ như chẵng có chuyện gì, Hân thì
vừa ngại vừa tức, mặt đỏ lên, Hân đánh nhẹ vào lưng anh rồi quay lưng
lại đối diện với anh ngủ.
Kiệt mỉm cười mãn nguyện, hạnh phúc, mang nụ cười hạnh phúc đó vào giấc ngủ của anh.
Khi
vợ chồng nó tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng hẳn, chim hót ríu bên ngoài
nghe rất vui. Hân mở mắt và cảm thấy có một bàn tay rắn chắc và ấm áp
đang ôm mình và người đó không ai khác chính là Kiệt. Hân kéo tay Kiệt
ra để ngồi dậy.
-Em dậy rồi à?
-À…ờ !
Hân ậm ự vài tiếng
rồi bỏ vào phòng làm vệ sinh. Hôm nay Hân dự tính là sẽ đến công ty sắp
xếp và bàn giao công việc lại cho thư kí của Hân để đi du lịch thư giản
một thời gian.
Vợ chồng Hân sửa soạn xong rồi cùng nhau xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ nó.
-Chào buổi sáng ba mẹ ! [Hân & Kiệt đồng thanh]
Hai ông bà nhìn vợ chồng nó cười tươi. Cả nhà đang dùng bữa sáng ngon thì có tiếng la oang oảng ở ngoài cửa.
-Anh Kiệt !
Thảo
Ly từ ngoài cửa chạy vào vòng tay qua cổ ôm lấy Kiệt và hôn vào má Kiệt
làm mọi người trợn mắt nhìn Ly thể như Ly là con vật lạ từ đâu xuất
hiện.
-Cô làm cái quái gì thế. [Kiệt gỡ tay Ly ra rồi quát thẳng vào mặt cô ta]
-Em
nhớ anh nên đến đây để gặp anh, không cảm động thì thôi còn quát mắng
người ta nữa, giận anh luôn. [Ly đứng ỏng ẹo làm vẻ giận dỗi]
-Cô ta là ai vậy Kiệt? [Ông Tâm ném tia nhìn sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống cả Kiệt và Ly]
-Dạ, cô ta là….là…
-Là gì? [Ông Tâm không giữ nổi bình tỉnh nên quát ầm lên]
Giờ Ly mới để ý đến 2 người lạ đang ngồi nhìn mình bằng cặp mắt cháy rực lửa. Thấy ông Tâm mắng Kiệt, Ly liền quát ông Tâm.
-Ông là ai mà dám quát mắng chồng tôi chứ.
-Chông??? [cả ông Tâm và bà Lan đền trợn mắt đầy ngạc nhiên]
-Vâng.
-Cô nói cái quái gì thế, cô biến ra khỏi đây ngay cho tôi.
Kiệt
bực mình không cần biết sự có mặt của ba mẹ, Kiệt quát và đuổi Ly, Kiệt
không muốn Ly ở đây thêm một phút giây nào nữa, Ly đã đi quá xa và Kiệt
nghĩ là Kiệt sẽ không xong với 2 ông bà.
-Sao anh lại đuổi em.
-CÁC NGƯỜI IM HẾT ĐI.
-CÒN CÔ NỮA, CÔ CÓ QUYỀN GÌ MÀ ĐẾN NHÀ TÔI GÂY LOẠN LÊN VẬY HẢ? CÔ BIẾN NGAY KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC.
Hân
nãy giờ vẫn ngồi đấy im lặng, Hân im lặng là vì Hân không biết phải làm
sao, không biết phải nói gì, Hân cảm thấy hụt hẩng. Hân cảm thấy chán
ghét hai người đang đứng trước mặt mình.
-Mày im đi. Mày có quyền gì mà cấm tao đến nhà chồng tao.
BỐP !!!!
Hân thẳng tay tát thẳng vào mặt Ly, Hân ghét cái cách nói chuyện vô văn hóa của Ly.
-Biến khỏi đây ngay.
Ly
liếc Hân 1 cái rồi ngúng ngoảy bỏ đi, trước khi đi không quên dành một
nụ hôn cháy bỏng cho Kiệt và một câu hâm dọa cho ông bà Tâm và Hân.
-Các
người hãy đợi đấy, tôi sẽ làm cho gia đình các người tan rã, tôi sẽ làm
cho cô không được ở bên cạnh Kiệt. Cô hãy đợi đấy.
Ly bỏ đi,
Kiệt đứng đó nhìn Hân như mong Hân hãy tha thứ cho anh, mong Hân hãy tin
anh, tin con tim anh, tin tình yêu của anh dành cho Hân, người vợ duy
nhất mà anh cảm thấy yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Ông bà Tâm vì
quá sóc vì con rễ mình nên họ chẵng biết nói gì, họ cảm thấy có lỗi khi
bắt Hân phải lấy Kiệt, họ cảm thấy có lổi với Hân khi biết bấy lâu nay
Hân sống chẵng hạnh phúc, họ cảm thấy buồn khi biết Hân vì họ mà hi sinh
tuổi xuân của mình để lấy một người đào hoa như Kiệt.
-Con đi làm đây !
Hân
xách giỏ chào ba mẹ rồi đi làm. Kiệt chạy theo Hân, anh muốn nói chuyện
với Hân, anh muốn giải thích để Hân hiểu và không giận anh nữa.
Anh nắm tay Hân kéo lại ôm Hân thật chặt như một lời xin lỗi.
-Anh xin lổi !
-Buông ra.
-Nghe anh nói đi, anh xin em đấy !
-Thật
sự giữa anh và Ly đã kết thúc rồi, đã kết thúc từ khi anh biết anh đã
yêu em, từ khi nhìn thấyem cười nói vui vẻ ở bên John.
-Anh muốn
dành trái tim anh, tình yêu của anh cho một người duy nhất, anh muốn ở
bên cạnh bảo vệ, che chở, chia sẽ tất cả mọi chuyện với một người duy
nhất, người duy nhất mà anh yêu và cũng là người vợ duy nhất trong trái
tim anh. Em hãy tin anh, tin anh và tha thứ cho anh lần này được không
em.
Kiệt đẩy Hân ra nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn nước mắt. Anh đưa tay lau nước mắt cho Hân.
-Tôi cần có thời gian để suy nghĩ về tất cả, cả chuyện tôi có nên sống cùng anh, tôi có còn muốn làm vợ anh nữa hay không.
Hân
gạt tay Kiệt ra rồi bỏ đi, Kiệt đứng lặng người nhìn theo bóng dáng nhỏ
bé của một người con gái anh đã yêu và cũng là người con gái mà anh đã
làm tổn thương.
Hân
đến công ty giao công việc lại cho Lan rồi đến sân bay đặt vé bay về Mĩ.
Hân muốn xa Việt Nam, Hân muốn về Mĩ sống một thời gian, muốn nghĩ
ngơi. Công ty của Hân không có Hân trong vòng 1 năm cũng chẳng sao, Hân
tin tưởng tất cả mọi người nhất là Lan. Trong thời gian Hân nghĩ thì Lan
sẽ lên thay Hân quản lý công ty.
Nhóc Bin thì đã đi học.Ông bà Tâm
và Kiệt đang ngồi ở phòng khách chờ Hân về để nói chuyện. Ông bà muốn
biết cuộc sống thật của vợ chồng Hân bấy lâu nay, ông bà cũng muốn biết
về cô gái lúc sáng đến nhà quấy rối kia là ai, ông bà cũng muốn biết
quyết định của Hân.
-Thưa ba mẹ con mới về.[Hân ngoài cửa bước vào với một nụ cười.]
-Ờ, con ngồi xuống đi.
-Ba mẹ muốn con nói thật về cuộc sống của con từ trước đến giờ.
-Dạ, cuôc sống của con vẫn tốt đấy thôi ạ !
-Con đừng làm vẻ mặt chẵng có gì như vậy, ba mẹ cảm thấy khó chịu và có lỗi với con lắm.
Hân nhìn Kiệt, Hân muốn biết anh nghĩ sao, Hân muốn biết anh có phản ứng như thế nào khi biết Hân sẽ sang Mỹ.
-Cuộc sống của con và anh ấy vẫn rất tốt. Tuy con và anh ấy là vợ chồng nhưng thật chất đó chỉ là danh nghĩa thôi.
-Con không có cảm giác gì khi chồng con quen một người khác bên ngoài sao. [bà Lan hỏi]
-Không ! Anh ấy và cô ta quen nhau trước khi chúng con lấy nhau.
-Ta xin lỗi con, con gái của ta. [bà Lan ôm Hân vào lòng]
-Con không sao đâu mẹ.
-Vậy giờ 2 đứa quyết định sao? [ông Tâm hỏi]
-Kiệt cậu nói ta xem cậu quyết định thế nào?
-Thưa
ba mẹ ! Đúng như Hân nói, lúc trước chúng con lấy nhau là do gia đình 2
bên ép buộc và cũng như cô ấy nói con đã quen Ly trước khi đám cưới
cùng cô ấy. Việc ra như thế này là lỗi do con nhưng con muốn Hân cho con
thêm một cơ hội ở bên cô ấy. Con thật sự yêu cô ấy và cần có cô ấy bên
cạnh con.
-Thật là cậu yêu con gái ta sao? [ông Tâm hỏi]
-Dạ vâng !
-Còn con sao Hân. [bà Lan hỏi]
-Thưa ba mẹ, con muốn sang Mỹ một thời gian, đó là quyết định của con. Con đã đặt vé, chiều nay 3h con sẽ bay.
Ông bà Tâm và Kiệt ngạc nhiên vì quyết định của Hân, ông bà cứ nghĩ là Hân sẽ đề nghị ly hôn ngay lập tức.
-Con không muốn ly hôn sao? [ông Tâm hỏi]
Hân nhìn Kiệt để tìm đáp án cho câu hỏi và rồi Hân quyết định không trả lời.
-Con sẽ trả lời ba mẹ nhưng không phải vào lúc này mà là vào lúc khác. Con xin phép.
Hân
lên phòng chuẩn bị đồ, Hân chỉ lấy vài thứ cần dùng và vài bộ đồ. Thu
dọn đồ nhưng không hiểu sao Hân lại lấy luốn tấm ảnh cưới của nó và
Kiệt.
-Em định đi Mỹ bao lâu? [Kiệt dựa người vào tủ đứng đối diện
Hân, nhìn Hân bằng đôi mắt màu nâu, một đôi mắt mang sự hối hận, sự đau
khổ và cô độc].
-Không biết.
-Tại sao em không ly hôn.
-Anh muốn thế.
-Không ! Cám ơn em!
-Vì chuyện gì?
-Vì em không quyết định ly hôn với anh.
Hân im lặng không nói thêm gì chỉ đứng nhìn anh.
Chiều 3h tại sân bay TSN
Ông bà Tâm và nhóc Bin cùng đưa nó ra sân
bay, ông bà cũng định bay cùng Hân nhưng ông bà vẫn còn việc chưa giải
quyết xong và ông bà cũng không an tâm để nhóc Bin ở lại VN một mình.
Kiệt không đi cùng ông bà Tâm và nhóc Bin, anh đi một mình và đứng ở một
góc khuất nhìn Hân.
-Thôi, ba mẹ và nhóc về đi.
-Ờ, chắc tháng sau ba mẹ và em con sẽ sang ấy luôn
-Dạ.
-Chị đi nhe nhóc !
-Em sẽ nhớ chị lắm.
Ông
bà Tâm và nhóc Bin lên xe về, Hân đứng đấy nhìn bóng xe khuất xa, rồi
đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một ai đó, lòng Hân cảm thấy thất vọng
và buồn vì không thấy Kiệt.
-Không thèm ra nhìn mình mà nói yêu mình.
Hân kéo va li vào trong để lại một người đang đứng nhìn Hân trong sự nuối tiếc.
-Xin lỗi em ! Mong em tha lỗi và về bên anh. Anh sẽ đợi lời tha thứ của em !
Kiệt
nhìn bóng Hân khuất xa, lòng buồn xiếc bao, bất giác anh thấy mắt mình
ươn ướt, lần đầu tiên anh biết được vị mặn nước mắt của mình, lần đầu
tiên anh khóc vì một người con gái. Đúng thật là anh yêu Hân thật rồi.
Hân
đi, Kiệt chìm đắm trong men say, anh thấy hối hận, anh hận bản thân
mình sao lại làm mọi chuyện ra nông nổi này, anh hận anh đã làm tổn
thương người con gái anh yêu, anh hận bản thân mình sao lại là một kẻ
trăng hoa. Giá như anh không đẹp trai, không giàu có, giá như anh là một
người bình thường, một người chồng bình thường thì có lẽ anh đã không
làm tổn thương người con gái mà anh yêu.
Anh đã chìm đắm trong men
say suốt một quãng dài, hôm nay đã là 2 tháng kể từ khi Hân đi, anh vẫn
vậy, vẫn lẩn quẩn trong nhà cùng với rượu, chã biết làm gì cũng như là
chẵng biết làm gì ngoài việc làm một tên bọm nhậu.
-Chừng nào em mới về bên anh đây hả Hân ! Em có biết là anh nhớ em lắm không ???
Reng…reng….reng…
<…….>
Cánh
cửa phòng mở ra, trước mắt anh là hình ảnh một người con gái mà anh
muốn gặp bấy lâu nay, người con gái mà anh chờ đợi bấy lâu đang đứng
trước mặt anh với một nụ cười thật hiền diệu.
Anh chạy lại ôm Hân thật chặt như thể Hân sẽ biến mất nếu anh buông ra, anh siết thật chật.
-Em về rồi !
-Vâng !
Hân
đưa tay ôm lấy anh, nước mắt Hân rơi, những ngày tháng bên Mĩ Hân đã
suy nghĩ rất nhiều. Hân suy nghĩ về tình cảm Hân dành cho anh, Hân nghĩ
về việc sống bên anh và cả câu hỏi mà ông bà Tâm đã hỏi Hân cách đây 2
tháng và Hân đưa ra quyết định cuối cùng là trở về với người đàn ông của
mình.
-Buông ra được chưa?
Kiệt đẩy Hân ra nhìn Hân từ đầu
đến chân xem Hân có thay đổi gì hay không nhưng so với anh hiện giờ thì
có lẽ người thay đổi là anh chứ không phải là Hân. Nhìn anh lúc này
trông già gốm chết !
-Em về đây là muốn nói cho anh biết câu trả lời của em là có nên tha thứ cho anh hay không?
-Em sẽ tha thứ cho anh đúng không?
-Một lần thôi anh nhé !
Kiệt cảm thấy thật sung sướng, Kiệt thấy mình giống như người vừa mới chết đi sống lại, anh sung sướng hét thật to.
-VỢ ƠI ! ANH YÊU EM !
----------------------------------------------
Cuộc
sống của đôi vợ chồng trẻ này bây giờ thật hạnh phúc. Cuộc sống hạnh
phúc này là do Hân đã nén đau khổ mà tha thứ cho những lỗi lầm của anh.
"....Trong
tình yêu phải có chút vị ngọt của hạnh phúc, vị mặn của nước mắt. Tình
yêu bao giờ cũng thế, cũng phải trãi qua đau khổ mới có thể tìm kiếm
được hạnh phúc, mới tìm kiếm được một tình yêu mãnh liệt và duy nhất và
trong tình yêu lúc nào cũng cần phải biết "Tha thứ"...."
Hân
và Kiệt đã tìm được tình yêu dành cho nhau, vẫn sống bên nhau hạnh phúc
ông bà Tâm và ba mẹ của Kiệt thấy thật hạnh phúc và vui mừng cho tụi nó.
Mong muốn duy nhất của mấy ông bà là có một đứa cháu để ẩm bòng và đây
cũng là mong muốn của Kiệt. Anh muốn có con để làm cầu nối cho tình yêu
giữa anh và Hân nhưng Hân vẫn chưa muốn làm mẹ nói cách khác là Hân chưa
sẵn sàng làm mẹ. Kiệt và Hân đôi khi vẫn cãi nhau vì việc này nhưng
người chủ động làm hòa bao giờ cũng là Kiệt.
Cứ ngỡ đó sẽ là
hạnh phúc vô bờ bến nhưng không đó chỉ mới là bắt đầu chưa kết thúc. Kết
thúc sẽ như thế nào đây? Có thễ chẵng ai lý giải được !
Hôm
nay là ngày Hân trở lại với công ty của mình, Kiệt cũng bắt đầu đến công
ty để làm một ông GĐ tài giỏi. Hai vợ chồng nó hôm nay đều đi làm trong
sự nhớ nhung, mong chờ.
“….Cô sẽ chẵng hạnh phúc được bao lâu đâu, thần chết sẽ mang cô đi khỏi thế gian này, sẽ mang cô đi khỏi Lâm Vũ Kiệt hahaha….”
Đang
chìm đắm suy nghỉ trong công việc thì Hân được một tin nhắn, đọc xong
tin nhắn Hân cảm thấy hơi lạnh từ đâu chạy dọc người, lòng bất an, lo
sợ. Dù không hiện tên người gửi nhưng Hân cũng biết chủ nhân của tin
nhắn ấy là ai.
Reng…..reng…..reng….
Chuông điện thoại làm
Hân giật mình, tay run run cầm điện thoại, số của Kiệt, Hân hít một hơi
thật sâu trả lời điện thoại của anh nhưng giọng của Hân vẫn không thể
bình tỉnh được.
<10 phút anh có mặt. Chụt>
Tắt điện thoại, Hân mỉm cười hạnh phúc nhưng nhớ lại tin nhắn Hân lại thấy bất an nhưng Hân tự trấn an mình.
-Không sao đâu, cô ta chỉ dọa mình thôi.
Hân
tắt máy tính, lấy điện thoại và túi xách rồi xuống trước cổng công ty
đợi Kiệt. Đúng như Kiệt nói, 10 phút anh đã có mặt trước cổng cty của
Hân. Kiệt và Hân đến một nhà hàng gần cty của Hân dùng bữa trưa. Không
biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vợ chồng nó lại gặp Thảo Ly ở đấy.
-Chào 2 người ! Xem ra 2 người sống rất hạnh phúc nhỉ?
Thảo Ly kéo ghế ngồi đối diện vợ chồng nó cười một nụ cười của sự chết chóc, của sự hận thù, chia xa.
-Mời cô đi chổ khác. [ Các bạn đang đọc tại thiensulove.yw.lt ]
Kiệt nhìn Thảo Ly như một người xa lạ, ánh mặt thể hiện sự bùng cháy dữ dội của ngọn lửa như muốn thêu chết Thảo Ly.
-Ok ! Em sẽ đi !
-Cô vẫn nhớ lúc sáng tôi nói gì chứ !
Thảo Ly nhìn Hân nhếch mép cười, nụ cười khinh bỉ, nụ cười thể hiện sự đắc thắng.
-Cô ta nói gì với em vậy?
Mặt
Hân lúc giờ xanh như tàu lá, cắt không còn giọt máu. Kiệt lay Hân nhưng
Hân vẫn không hay biết, tâm trí Hân giờ đang phêu bồng bềnh ở phương
trời nào đó.
-Hân, em sao vậy?
-À….ờ….à em không sao?
Hân
nhìn Kiệt gượng cười, nhìn Hân Kiệt cảm thấy lo lắng, Kiệt muốn biết Ly
đã nói gì với Hân mà làm cho Hân thất thần như vậy.
-Thật ra cô ta nói gì với em. Em nói cho anh biết đi Hân.
-Không có gì đâu. Mình ăn đi anh, em đói bụng wá à.
Hân
kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười tươi như chẵng có chuyện gì, Kiệt
cũng mĩm cười lại nhưng lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng.
Ăn trưa xong
Kiệt đưa Hân về công ty. Trên đường anh về công ty anh đắn đo không
biết có nên gọi điện thoại cho Thảo Ly hay không, anh muốn biết Thảo Ly
đã nói gì và làm gì vợ anh. Sau khi đắn đo suy nghĩ anh quyết định gọi
điện cho Ly.
<Đúng vậy. Thật ra cô đã làm gì cô ấy?>
Kiệt
suy nghĩ về lời đề nghị của Ly, anh biết cô ta là một con cáo già, cô
ta chẵng phải hạn vừa, nhưng anh muốn biết sự thật, anh biết dù có hỏi
Hân, Hân cũng không nói, anh chỉ còn cách hỏi Thảo Ly, anh biết Thảo Ly
yêu tiền của anh, anh biết cô ta muốn có anh để có tất cả, nếu anh nhịn
cô ta có thể cô ta sẽ không hại Hân nên anh quyết định đồng ý.
Cúp máy anh lái xe ngay đến nhà Ly. Đúng như anh dự đoán, Ly đúng là một con cáo già, cô ta muốn đưa anh vào tròng.
-Cô định quyến rũ tôi đấy à?
-Anh thấy sao, đẹp chứ?
-Tuyệt, nhưng không đủ sức quyến rũ tôi đâu.